CHƯƠNG 42
Nhìn Nguyễn Du Du lần lượt lật hết các túi, sắc mặt của Chủ nhiệm Hoàng càng ngày càng trắng bệch, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô hỏi “Cô vẫn hài lòng với những gì mình nhìn thấy chứ?” Chủ nhiệm Hoàng chợt nhận ra rằng không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái bé nhỏ mỏng manh mềm mại trước mặt này đã quyết định ép cô ta đến bước này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ kiêu ngạo khi khoanh tay ngồi trên ghế đã không còn, trán của Chủ nhiệm Hoàng lấm tấm mồ hôi, cô ta nhìn hiệu trưởng cầu cứu.
Hiệu trưởng rất không hài lòng khi cho rằng Chủ nhiệm Hoàng không có việc gì lại gây ra tình trạng lộn xộn như vậy nhưng dù sao thì cô ta cũng là cấp dưới của mình và ông ấy không muốn nhà trường phải công khai xin lỗi, đồng thời đưa ánh mắt nhìn những giáo viên nữ đứng đó như chết lặng.
Một giáo viên lớn tuổi hiểu ý hiệu trưởng. Cô ấy thực sự không muốn dính vào rắc rối này. Vừa rồi, khi nhìn thấy Chủ nhiệm Hoàng trông như đang ở trên cao, cô ấy nghĩ rằng Chủ nhiệm Hoàng hẳn đang nắm trong tay bằng chứng gian lận của cô sinh viên này. Cứ như mèo vờn chuột, trêu cô từ từ mà không lập tức lấy ra chứng cứ ngay, ai ngờ Chủ nhiệm Hoàng chỉ nghe người khác báo lại đã quyết hành xử như thế.
Tuy nhiên, đề nghị của Hiệu trưởng không thể coi như không nhìn thấy, nữ giáo viên chỉ đành cắn răng cười, "Ồ, thật tuyệt khi giải quyết được hiểu lầm, bạn học này không gian lận, đó là điều tốt. Lát nữa, chúng ta sẽ làm lại bài thi cuối kỳ. Như thế mọi việc kết thúc tốt đẹp, các bạn học sẽ được nghỉ đông và đón năm mới."
“Kết, thúc, tốt, đẹp?” Thẩm Mộc Bạch lặp lại từng chữ từng chữ, một chút nhạo báng lóe lên trong đôi mắt đen láy của anh, “Hơ”
Trái tim của nữ giáo viên lệch một nhịp, người đàn ông này ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng không dễ làm phật lòng, ngay cả khi hiệu trưởng ra hiệu lại lần nữa, cô ấy cũng không dám lên tiếng thêm.
Nguyễn Du Du lắc đầu, "Vẫn chưa kết thúc, thỏa thuận của em với Chủ nhiệm Hoàng vẫn chưa hoàn thành, cô nói xem, Chủ nhiệm Hoàng?"
Chủ nhiệm Hoàng muốn cố gượng một nụ cười, khóe miệng nhếch lên nhưng không thành, cô ta không muốn mất việc. Chủ nhiệm trong trường Đại học vừa thoải mái, vừa có thể diện, cô ta không thể vì chuyện cỏn con như vậy mà mất đi công việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thỏa thuận? Tôi-tôi đêm qua có thể đã không ngủ ngon. Hôm nay tôi bị đau đầu kinh khủng. Tôi không nhớ chúng tôi đã thỏa thuận gì."
Nữ giáo viên trẻ không kiềm chế được cảm xúc ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Hoàng, như vậy cũng được sao? Chỉ cần mở miệng thề thốt phủ nhận là được?
Đừng nói, có lẽ thật sự có tác dụng, các giáo viên có mặt nhất định sẽ không vạch trần Chủ nhiệm nhà mình, bọn họ có lẽ sẽ nói cô nữ sinh nghe nhầm. Ví dụ, nếu Hiệu trưởng hỏi về việc "có cuộc thỏa thuận không", cô ấy sẽ phải nói rằng cô ấy không nghe thấy hoặc không chú ý bất cứ điều gì.
“Cô không nhớ cũng không sao, em nhớ là được.” Nguyễn Du Du mở khóa điện thoại, cười bấm vài lần.
Cuộc trò chuyện vừa rồi được phát ra rõ ràng trên điện thoại, kể cả Chủ nhiệm Hoàng đã nói một cách dứt khoát, "Tôi chưa bao giờ nói đùa ở trường học.”
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, cô bé của anh thật sự rất thông minh, thậm chí có thể dẫn dụ đối phương và ghi âm lại để làm bằng chứng.
"Nhân tiện," Nguyễn Du Du giơ điện thoại lên, "Tôi chỉ bật nó lên khi tôi được đưa ra khỏi phòng thi. Nó đã được tắt theo quy định của phòng thi. Tất cả sinh viên và Giám thị gác thi trong phòng thi có thể làm chứng cho em. Còn nữa, nếu hiệu trưởng không chê phiền phức, có thể hỏi thêm một vài bạn học, bọn họ cũng nghe thấy Chủ nhiệm Hoàng bảo sẽ công khai xin lỗi và từ chức."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiệu trưởng trông bất lực, ông không cần hỏi ai, chính Giám thị trông thi đã nói với ông về điều đó nên ông mới qua đây. Chỉ là không ngờ, mọi việc đã quá muộn không kịp cứu vãn rồi.
“Được rồi.” Hiệu trưởng là người rất quyết đoán, mấy năm gần đây Chủ nhiệm Hoàng quả thực mắc rất nhiều lỗi nhỏ nhưng không có sinh viên nào mạnh dạn và quyết liệt như Nguyễn Du Du, dám đối đầu trực tiếp rồi còn yêu cầu xin lỗi và từ chức.
Nếu mọi chuyện đã xảy ra như thế, ông đưa ra quyết định ngay lập tức, "Vì Chủ nhiệm Hoàng đã có thỏa thuận riêng với sinh viên, chúng ta hãy làm theo thỏa thuận."
“Hiệu, Hiệu trưởng?!” Chủ nhiệm Hoàng sững sờ, cho dù là kết quả ngoài mong đợi, cô ta cũng cảm thấy không thể chịu nổi khi nó thực sự đến, sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng không sắc bén, “Hiệu trưởng, tôi bị người khác qua mặt. Việc này tôi đã làm sai nhưng chưa đến mức phải từ chức, đúng không? Hiệu trưởng, hãy cho tôi một cơ hội? "
Hiệu trưởng nhìn Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch, không nói gì.
Những ngón tay thon thả và cân đối của Thẩm Mộc Bạch đặt lên áo khoác ngoài của Nguyễn Du Du và giúp cô chỉnh lại cổ áo, sau đó anh liếc nhìn hiệu trưởng và chậm rãi nói: "Bị qua mặt à? Cũng đúng, người đã báo lên cho cô cũng nên gọi đến để hỏi rõ. Nhưng dù thế nào đi nữa, thỏa thuận vẫn phải được tuân theo, Chủ nhiệm Hoàng."
Sinh viên và phụ huynh không chịu buông tha, Hiệu trưởng cũng từ chối giúp đỡ, Chủ nhiệm Hoàng biết lần này mình không thể thoát khỏi, hận không thể xé xác Tào Toàn ngay lập tức. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, da thịt trên má nổi lên một đường chỉ, "Người báo lên cho tôi là Phó chủ tịch hội sinh viên, Tào Toàn, sinh viên năm hai."
Một vài giáo viên nữ chợt hiểu ra, chẳng trách được. Phó chủ tịch hội sinh viên, họ đều biết cậu này là một chàng trai rất năng nổ, học giỏi, gia cảnh tốt, lễ phép và nhiệt tình. Nếu người như vậy đến báo tin, thậm chí nếu là họ thì cũng sẽ tin vào điều đó.
……
Tào Toàn đã thi xong, ở ngoài cổng trường mua một bó hoa hồng đặt vào ghế phụ, chuẩn bị tỏ tình với Chu Dung Dung.
Khi Chu Dung Dung mới vào Đại học Yến Thành và trở thành tân hoa khôi của trường, Tào Toàn bắt đầu theo đuổi cô. Nhưng sau một vài lần tiếp xúc, anh ta nhận ra rằng mình chẳng còn chút hy vọng nào.
Chu Dung Dung đặt mục tiêu rất cao, bởi vì gia cảnh và ngoại hình đều tốt, hình mẫu cô hướng đến chính là mẫu người đàn ông đứng trên đỉnh tháp. Nhà họ Tào và nhà họ Chu có gia cảnh giống nhau, anh ta không phải là đối tượng lý tưởng của Chu Dung Dung. Chu Dung Dung rất hưởng thụ cảm giác được người khác theo đuổi nhưng cô ta luôn giả nai, đối xử lúc gần lúc xa.
Lần này nhà họ Chu gặp phải chuyện rắc rối nhưng lại là cơ hội tốt cho Tào Toàn.
Trước đây anh ta không bận tâm đến tính khí của Chu Dung Dung. Phụ nữ mà, chỉ cần xinh đẹp là được rồi, có chút tâm cơ cũng không sao chẳng phải vấn đề to tát gì. Đối với một hoa khôi trường học như Chu Dung Dung, ham hư vinh một chút cũng hợp lý thôi.
Khi nhà họ Chu gặp khó khăn, Chu Dung Dung cũng tìm đến anh ta để cầu cứu, đồng thời muốn nhà họ Tào ra tay giúp đỡ. Đáng tiếc là Tào Toàn vẫn chưa tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, để giúp nhà họ Chu vượt qua khó khăn sẽ tốn rất nhiều tiền, không thể lấy được từ bố mẹ. Vả lại, ai mà biết được nhà họ Chu đã xảy ra chuyện gì mà lại đột ngột sụp đổ, giống như nhà họ Trần trước đây.
Trần Mai, người bạn thân nhất của Chu Dung Dung giờ chỉ là một sinh viên bình thường. Mỗi ngày, cô ta đều ăn ở canteen Đông-Nam-Tây-Bắc của trường. Cô ta đã từng kén chọn nhà hàng. Bây giờ, cô ta không đủ khả năng đến nhà hàng nữa rồi, ngay cả quần áo thoạt nhìn đều là kiểu cũ, ước chừng đã lâu không mua thêm đồ mới.
Nếu nhà họ Chu rơi vào số phận giống như nhà họ Trần, thì số tiền mà anh ta cho nhà họ Chu vay chắc chắn sẽ tiêu tan. Vì vậy, Tào Toàn hoàn toàn không nói cho bố mẹ biết. Thậm chí cậu ta có rất nhiều tiền riêng đều nói dối Chu Dung Dung là không có.
Bởi vì điều này, Chu Dung Dung đã lạnh nhạt với cậu ta trong vài ngày nay.
Tào Toàn cũng không vội vàng, nhìn thấy nhà họ Chu càng ngày càng sa sút, khách sạn bán tháo với giá bèo bọt rồi, ước chừng tiền trong tay cũng không đủ chống đỡ bao lâu. Cũng đã bắt đầu ráo bán những căn biệt thự của nhà họ Chu vùng ven ngoại ô, ngay cả chính ngôi nhà đang ở cũng bắt đầu rao bán.
Hiển nhiên, nhà họ Chu không thể vượt qua mối nguy lần này.
Anh chỉ chờ nhà họ Chu phá sản, Chu Dung Dung đau khổ không nơi nương tựa giống khi Trần Mai đáng thương, túng quẫn, cậu ta sẽ giúp một tay. Lúc đó sẽ phải xem ai lúc gần lúc xa, ai trêu ai?
Không ngờ, trước khi nhà họ Chu chính thức tuyên bố phá sản, Chu Dung Dung đã tìm đến cậu ta.
Chu Dung Dung than thở với cậu ta rằng cô con gái mà nhà họ Chu nhận là một người vong ơn phụ nghĩa, trở mặt không nhận người thân, nhìn bố mẹ ở nhà buồn bã, cô muốn trả thù Nguyễn Du Du để trút giận thay bố mẹ. Thật không may, cô ta thực sự không biết làm thế nào để trả thù một ai đó.
Nhìn Chu Dung Dung “đơn thuần ngây thơ”, Tào Toàn hiểu ý cô nhưng lần này anh nguyện ý giúp cô, dù sao chỉ cần dùng một chút thủ đoạn có thể đạt được, cũng không cần phải bỏ ra tài sản gì.
Tào Toàn huýt sáo, vui vẻ đóng cửa xe lại.
Cậu ta đoán rằng Nguyễn Du Du đã gặp rắc rối vào lúc này, Chủ nhiệm Hoàng nổi tiếng xấu tính gian dối và ghét nhất những cô gái xinh đẹp. Nguyễn Du Du có khả năng bị đuổi học.
Cậu ta đã giúp đỡ Chu Dung Dung rất nhiều và đương nhiên phải có được lợi ích.
Tào Toàn dựa vào cửa xe, nheo mắt suy nghĩ đêm nay phải làm thế nào. Cho dù Chu Dung Dung vẫn không chịu đồng ý thì ít nhất…...
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại là số cố định từ văn phòng trường, Tào Toàn cầm lên với vẻ mặt thoải mái: "Được rồi, tôi qua ngay."
Cậu ta nghĩ rằng vụ gian lận của Nguyễn Du Du sắp kết thúc. Chủ nhiệm Hoàng có thể yêu cầu cậu ta chứng minh điều đó. Vừa đi cậu ta vừa suy nghĩ, thực ra Nguyễn Du Du còn đẹp hơn cả Chu Dung Dung, tiếc rằng cô đã sống cùng với Thẩm Mộc Bạch từ năm thứ nhất. Mặc dù hai người họ chưa kết hôn hay tổ chức hôn lễ hay bất cứ điều gì, Nguyễn Du Du có thể chia tay Thẩm Mộc Bạch bất cứ lúc nào nhưng anh ấy không thực sự muốn chạm vào người phụ nữ của người khác.
Chậc chậc, thật tiếc khi một cô gái xinh đẹp như vậy phải bị đuổi học.
Tào Toàn đẩy cửa văn phòng ra, kinh ngạc phát hiện bên trong có khá nhiều người, thậm chí có cả Hiệu trưởng. Đúng vậy, việc gian lận của sinh viên là một vấn đề rất nghiêm trọng ở Đại học Yến Thành. Nếu thực sự cần xử lý vấn đề đuổi học, Hiệu trưởng phải ra mặt.
Nhưng…... cậu ta liếc nhìn khuôn mặt của Chủ nhiệm Hoàng và nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Đó không phải là vẻ tự đắc thường thấy của cô ta sau khi trừng phạt các cô gái xinh đẹp, mà là sự hoảng sợ trước thảm họa sắp xảy ra.
Đặc biệt là khi Chủ nhiệm Hoàng nhìn thấy cậu ta, giống như đã nhìn thấy kẻ thù của mình, trong mắt cô ta lóe lên tia lửa giận dữ, giọng nói của cô ta đột nhiên trở nên sắc bén, "Cậu nói rằng đã nhìn thấy Nguyễn Du Du chuẩn bị một mảnh giấy gian lận, chuyện này là sao? Nguyễn Du Du không có bất kỳ dụng cụ gian lận nào!"
Tào Toàn vừa nghe đã hiểu, Nguyễn Du Du bằng cách nào đó đã thoát khỏi tai họa này.
Mảnh giấy đã được cậu ta in ra và đích thân đặt nó vào đêm qua. Đầu tiên cậu ta quan sát chỗ ngồi của Nguyễn Du Du khi cô thi môn tiếng Anh. Toán cao cấp và tiếng Anh ở trong cùng một phòng thi và chỗ ngồi được sắp xếp dọc xuống theo thứ tự số mã sinh viên, vì vậy cậu ta biết Nguyễn Du Du sẽ ngồi ở đâu.
Vốn dĩ gần như chắc chắn rồi nhưng không ngờ lại có chuyện không hay xảy ra. Chắc chắn mảnh giấy đó vì lý do gì mà biến mất một cách khó hiểu, nếu không thì Chủ nhiệm Hoàng chắc chắn sẽ lục soát được.
“À……” Tào Toàn ngây ra, “Chủ nhiệm Hoàng, tôi nghĩ chúng ta đã hiểu lầm, điều tôi đang nói là tôi nghe thấy có người nói chuyện trong thư viện, nói rằng họ đã nhìn thấy bạn Nguyễn đây đã chuẩn bị mảnh giấy để gian lận, chứ tôi không nói đã tận mắt chứng kiến sự việc."
“Cậu, cậu——” Đầu óc của Chủ nhiệm Hoàng trở nên rối bời, tâm trạng hoảng sợ mất đi công việc nhàn hạ, giàu có cao sang này khiến phản ứng của cô