CHƯƠNG 44
Bởi vì bài đăng về "Hoa khôi trường học gian lận trong kỳ thi" quá hot nên việc Nguyễn Du Du đưa đơn khởi kiện Trần Mai đã nhanh chóng lan rộng khắp khuôn viên trường không lâu sau đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Mai thậm chí còn không xin nghỉ phép đã vội trở về nhà trong tâm trạng hoảng loạn.
"Bố——" Trần Mai sợ hãi hét lên ngay khi vừa bước vào cửa. Cô ta chưa biết phải nói thế nào với bố về chuyện này, đang tự hỏi liệu những rắc rối của mình có khiến gia đình trở nên tồi tệ hơn không.
“Nghiệp chướng!” Khi bố Trần nhìn thấy Trần Mai, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa. Ông ấy bật dậy dữ dội đến mức trước mắt tối đen, người hơi lắc lư, nắm lấy bàn cà phê và tát mạnh khuôn mặt của Trần Mai mà hét lên: "Chuyện tốt con đã làm!"
Trần Mai vội vàng cầm lấy tài liệu, mở ra thì thấy là do tòa án gửi đến, sang năm thông báo ngày giờ diễn ra phiên tòa.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Trần Mai gần như ngất xỉu khi nhìn thấy giấy triệu tập của tòa, cô ta xây xẩm mặt nắm lấy cánh tay của bố, "Bố, con phải làm sao bây giờ, xin hãy giúp con. Mẹ con đâu rồi, mẹ ơi——"
"Con còn mặt mũi nào mà đi tìm mẹ! Mẹ đã bị làm con làm cho phát bệnh!" Bố Trần nóng lòng muốn tát vào mặt đứa con gái phiền phức này, bây giờ gia đình có thể nói là lâm vào cảnh khốn cùng, còn tâm tư đâu mà đi gây rắc rối cho bạn học. Cô bạn học này cũng không phải ăn chay trường nên đã trực tiếp kiện ra tòa khi bị vu khống.
“Bố, làm ơn giúp con, con không muốn ra tòa, con không muốn ngồi tù, bố——” Trần Mai bật khóc và lay cánh tay bố một lúc.
Bố Trần thở dài, ngồi xuống ghế sofa và hỏi với vẻ mặt ủ rũ, “Con đã chọc vào ai vậy?” Giấy triệu tập chỉ nói rằng người đệ đơn khởi kiện là Nguyễn Du Du.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là, là con tiện nhân, bạn học trong khóa huấn luyện quân sự vừa mới khai giảng đã làm con bị thương.” Trần Mai ngồi cạnh bố và nói một cách thận trọng.
Khi cô ta nói câu này, bố Trần nhớ tới, "Vợ của Thẩm đại thiếu gia?"
Trần Mai gật đầu và nói một cách cay đắng, "Là cô ta! Chính cô ta đã cố tình đá con vào lần đó, gần như muốn hủy dung nhan của con đấy!"
“Lần này sao con lại nảy sinh mâu thuẫn với cô ta?” Khi nghe tin là của gia đình Thẩm đại thiếu gia, trong lòng bố Trần mới nhẹ nhõm một nửa, dù rằng ông lão Thẩm cũng không dễ chọc vào nhưng ông ấy đã già rồi, từ lâu đã không quan tâm đến việc của công ty. Bây giờ Thẩm đại thiếu gia không có chút thực lực nào trong tay. Có lẽ chuyện này có thể được giải quyết một cách êm đẹp giống như lần trước vậy, chọn cách hòa giải riêng.
"Con…..." Trần Mai cúi đầu lặp lại những gì cô ta đã đăng trên diễn đàn trường học, "Bố, đây chỉ là hiểu lầm, con không biết là tài xế lái xe và Thẩm đại thiếu gia còn chưa tự mình lái chiếc Rolls-Royce Phantom, ai biết chiếc xe đó đến từ đâu?! "
"Hiểu lầm? Người khác không biết Nguyễn Du Du là người phụ nữ của Thẩm đại thiếu gia, con còn không biết hay sao?" Bố Trần liếc cô một cái rồi xua tay, "Bỏ đi, bây giờ nói ra chuyện này đã muộn rồi, hãy nghĩ biện pháp đối phó."
Trần Mai im lặng không bào chữa thêm nữa và cầu xin, "Bố, hãy nghĩ cách nhanh lên để họ rút lại đơn kiện."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bố Trần suy nghĩ một chút, "Thứ nhất, con hãy xóa bài đăng trên diễn đàn trước, họ chỉ nghi ngờ con và có thể không có bằng chứng kết luận rằng con đã đăng bài này. Vì vậy, hãy xóa bài đăng để họ không thể truy vết. Thứ hai, hãy đến trường yêu cầu nhà trường tạo áp lực đối với Nguyễn Du Du, giống như lần trước, phải hòa giải riêng. Thứ ba, bố sẽ đến nói chuyện với Thẩm Vinh Hưng, bố và ông lão Thẩm không có giao tình gì nhưng với Thẩm Vinh Hưng vẫn có thể nói được vài lời."
Trần Mai hai mắt sáng lên, "Thật tuyệt, bố! Thẩm Mộc Bạch nhất định sẽ nghe lời Thẩm Vinh Hưng. Nguyễn Du Du nhà nghèo, không có tư cách gì trong nhà họ Thẩm. Chỉ cần Thẩm Vinh Hưng lên tiếng, cô ta đành rút đơn kiện!"
Vừa nói, cô ta vừa lấy điện thoại di động ra mở diễn đàn của trường, bỗng một thông báo hiện lên: diễn đàn đã được nâng cấp, bạn không thể đăng, xóa hay bình luận trả lời chỉ cung cấp chức năng lướt web.
"Cái gì, chuyện gì đang xảy ra ở đây?! Tại sao lại đi nâng cấp diễn đàn vào lúc này chứ?!" Trần Mai gần như bùng nổ vì tức giận! Đây không phải là để bằng chứng về sự vu khống của cô ta ở trên đó và không thể làm gì khác ngoài việc nhìn nó như thế sao?!
“Thôi đi, đừng nghĩ đến bài đăng đó nữa.” bố Trần trong lòng có linh tính không tốt, con gái đã đăng một bài vào chiều hôm qua. Sáng nay, Thẩm đại thiếu gia đã gửi đơn khởi kiện đến nhà, anh không phải là đang phỏng đoán mà là truy tìm sự thật nên đã điều tra đến đầu con gái.
Nếu là như vậy, Thẩm đại thiếu gia hẳn là đã lưu giữ bằng chứng từ lâu, hiện tại dù có xóa bài đăng đi nữa thì cũng đã muộn. Chỉ mất một đêm để hoàn thành đến bước này, có lẽ tất cả đều nhìn nhầm Thẩm đại thiếu gia, anh không phải là tên vô dụng như mọi người đã nghĩ.
Hơn nữa, vụ kiện được nộp vào sáng nay thì thư triệu tập từ Toà án cũng được gửi đến đây, hiệu suất này có phải là quá đỉnh rồi chăng. Cho dù là Thẩm đại thiếu gia quá lợi hại hay là nể mặt của ông lão Thẩm thì chuyện này e rằng không dễ giải quyết.
“Bố sẽ đi gặp Thẩm Vinh Hưng ngay bây giờ.” Bố Trần cảm thấy tức ngực, trước đây ông ta có một chút giao tình với Thẩm Vinh Hưng nhưng bây giờ nhà họ Trần đã phá sản và không thuộc trong nhóm người nổi tiếng ưu tú ở Yến Thành.
Muốn gặp Thẩm Vinh Hưng thì phải xem người ta có chịu nể mặt này không, dù sao thì nhiều người bạn tốt trong quá khứ đã đưa ông ta vào danh sách đen, thậm chí họ còn không thèm nghe điện thoại, vì sợ rằng ông ta sẽ đến hỏi vay tiền.
Tuy nhiên, Thẩm Vinh Hưng đã không đưa ông ta vào danh sách đen và điện thoại đã sớm kết nối được. Bố Trần đoán rằng Thẩm Vinh Hưng còn không nhớ mình và ông ta cũng không nghĩ có ngày sẽ gọi cho Thẩm Vinh Hưng.
"Thẩm Đổng," Bố Trần cười rạng rỡ, "À…... không có gì, bây giờ chỉ ở nhà nghỉ hưu, không có việc gì…... Đó là việc của con gái. Con gái nhà tôi và con dâu của Thẩm Đổng ở trường xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, tôi muốn gặp Thẩm Đổng đích thân xin lỗi, sau đó sẽ bàn cách giải quyết chuyện giữa hai đứa nhỏ…… À, à, được rồi, không sao cả. ”
Bố Trần đặt máy xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Đã hẹn được rồi. Chiều mai bố sẽ đi gặp ông ấy."
……
Khi Nguyễn Du Du được gọi đến văn phòng Hiệu trưởng, cô nghĩ rằng đó là một vấn đề gian lận trong kỳ thi Toán cao cấp. Nhìn thấy Trần Mai và người trung niên bên cạnh cô ta, cô lập tức hiểu ra ngay.
Quả nhiên, Hiệu trưởng mỉm cười vẫy tay, "Bạn Nguyễn, lại đây, đây là bố của bạn Trần, hai người hãy làm quen với nhau."
“Lần trước chúng tôi đã gặp nhau ở phòng y tế của trường.” Nguyễn Du Du đứng ở phía bên kia của Hiệu trưởng nhìn bố Trần, lần trước gặp nhau ở phòng y tế là khi cô đánh nhau với Trần Mai trong đợt huấn luyện quân sự nhưng lần này trông ông ta già hơn vài tháng trước rất nhiều, không còn cái khí khái độc đoán chuyên quyền như lần trước.
Hiệu trưởng rõ ràng là sững sờ trong giây lát.
Bố Trần đã đến gặp Hiệu trưởng, hy vọng rằng giữa sinh viên với nhau sẽ không dùng đến luật pháp và bất kỳ xung đột nào cũng được giải quyết một cách riêng tư.
Hiệu trưởng thực sự cũng tán đồng ý kiến này, dù sao trường học rất nhiều người, mật độ sinh viênrất cao, chắc chắn dễ xảy ra một số mâu thuẫn nhỏ. Nếu vấn đề gì cũng đưa nhau ra tòa dù thế nào cũng sẽ gây áp lực cho tài nguyên quốc gia và danh tiếng của trường sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Buổi sáng, cấp dưới của ông ấy đã báo cáo với về những gì xảy ra trên diễn đàn của trường, Nguyễn Du Du chuẩn bị kiện bạn cùng lớp. Hiệu trưởng đã khẩn cấp ra lệnh tạm thời khóa chức năng trên diễn đàn và chỉ cung cấp chức năng lướt web, về phần Nguyễn Du Du, ông ấy cũng đã lên kế hoạch xem liệu rằng có thể giải quyết riêng hay bãi bỏ đơn khởi kiện hay không. Nhưng nghe những lời của Nguyễn Du Du, đây có lẽ không phải là lần đầu tiên bọn họ xảy ra xung đột?
Bố Trần nhìn Nguyễn Du Du, lần trước hoàn toàn không để ý đến Nguyễn Du Du, chỉ liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch một cách đầy khinh thường rồi rời khỏi phòng y tế, lần này lại nghiêm túc nhìn cô.
Mặc kệ Thẩm đại thiếu gia có phải là tên vô dụng hay không, cô bé trước mặt ông ta vừa trắng vừa dịu dàng ngoan ngoãn, thoạt nhìn rõ ràng là phong thái được hào môn nuôi nấng dạy dỗ.
"Bạn Nguyễn, cho dù cô vẫn căm phẫn chuyện lần trước thì cô bị thương và Trần Mai nhà chúng tôi cũng bị thương, đúng không? Con bé gần như bị hủy dung nhan. Bạn cùng lớp nên tôn trọng và yêu thương nhau, đừng quá tính toán đến những điều nhỏ nhặt đã qua. Lần này, chỉ là hiểu lầm, chỉ cần hòa giải riêng là được, không cần đưa nhau ra tòa đúng không?” Bố Trần mở miệng ra là cả một tràng đạo lý, cũng không nói rõ ai đúng ai sai và trực tiếp nói như là Nguyễn Du Du chưa buông bỏ mối hận từ mấy tháng trước.
“Đây là hiểu lầm sao?” Đôi mắt hạnh đen láy của Nguyễn Du Du nhìn về phía Hiệu trưởng, sau đó nhìn về phía bố con nhà họ Trần, “Bài đăng trên diễn đàn có thật là do bạn Trần đăng không?”
Trần Mai trì trệ: "......"
Nếu Nguyễn Du Du đã biết rằng chính cô ta là người đã đưa ra bài viết này, bây giờ cô ta không chịu thừa nhận điều đó, có vẻ như việc hòa giải này là không thành thật.
Nhưng nếu Nguyễn Du Du không có bằng chứng gì cả và chỉ đang nghi ngờ cô ta và cô ta thừa nhận điều đó bây giờ, không phải là tự đánh mà khai hay sao?
“...…Tất nhiên đó không phải là tôi đã đăng bài.” Cô ta vẫn quyết định không thừa nhận. Việc lén lút đăng bài thì không sao nhưng cô ta vẫn không thể bỏ đi sĩ diện mà thừa nhận trước mặt Hiệu trưởng rằng mình đã làm một việc nham hiểm như vậy.
Nguyễn Du Du dang đôi tay nhỏ bé mềm mại ra, đôi mắt tròn xoe ngây thơ chớp chớp, "Đã không phải là bài đăng của cô, vậy thì tôi chỉ có thể thua kiện thôi. Bạn Trần tại sao phải vội vàng hòa giải? Khi tôi thua kiện, tôi sẽ đích thân xin lỗi bạn Trần."
“Ăn nói nhảm nhí!” Bố Trần nghiêm mặt nói, lấy uy khí của một bậc bề trên mà khiển trách: “Cô cho rằng Tòa án là nơi để vui đùa thế sao? Không việc gì cũng có thể lên Tòa kiện bạn học sao? Vui đùa một cách vô trách nhiệm, như vậy không chỉ sẽ gây rắc rối cho các bạn trong lớp, làm tổn thương tình bạn mà còn gây áp lực lên Tòa án. Nếu ai cũng như cô, dù sao cũng không mất tiền thưa kiện, thua kiện cũng không sao, vậy thì Tòa án sẽ phải bận rộn như thế nào?"
Khuôn mặt có chút đanh lại của Nguyễn Du Du, "Sao nào, theo lời ông Trần đây thì chỉ có người thắng kiện mới được thưa kiện, còn người thua kiện là gây phiền phức cho Tòa án? Trước khi xét xử nên để ông Trần phán đoán thắng thua trước phải không? Như thế mới quyết định ai là người có đủ tư cách để khởi kiện ra Tòa chăng?"
Không đợi bố Trần lên tiếng, cô nói tiếp: "Hơn nữa, bản thân việc khởi kiện không phải là nguồn cơn gây rắc rối cho bạn học hoặc gây nên sự bất hòa làm tổn thương tình bạn cùng lớp mà là sự việc đã dẫn đến chuyện khởi kiện!"
Nhìn thấy hai bố con nhà họ Trần không nói nên lời, Hiệu trưởng hỏi: "Vậy, Bạn Nguyễn có chắc là bài đăng là do bạn Trần đã đăng lên không?"
Nguyễn Du Du híp mắt cười, "Hiệu trưởng, nếu muốn biết, sao không hỏi thẳng bạn Trần? Rốt cuộc cô ta là người biết rõ nhất có hay không, không phải sao?"
Khóe miệng Hiệu trưởng nhếch, cô bé trước mặt trông đáng yêu vô hại nhưng thật ra cô sẽ không cam tâm chịu thiệt thòi, nghĩ đến kết cục bi thảm của Chủ nhiệm Hoàng lúc từ chức ngày hôm qua, trong lòng ông thầm trỗi dậy sự cảnh giác. Vốn dĩ muốn Nguyễn Du Du rút đơn kiện nhưng các ý tưởng cũng bị dập tắt ngay.
“Bạn Nguyễn, cho dù là ai đăng bài đăng này, nếu bạn muốn điều tra, bộ