CHƯƠNG 55
Lời nói của Thẩm Mộc Bạch khiến Chu Dung Dung như rơi vào động băng, đầu óc ong ong, thất thần trả lại điện thoại cho người qua đường, rồi bỏ đi như một xác chết không hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi những người qua đường nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và biểu hiện không ổn, họ đã đuổi theo và hét lên: "Cô gái, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp không?"
Chu Dung Dung vờ như không nghe thấy gì, thật ra thì cô ta chẳng nghe thấy gì cả, định thần lại thì nhận ra mình đang ở trước cửa nhà mình——ngôi nhà ngày xưa, giờ đây nó không thuộc về cô ta nữa.
Đứng trước cửa căn biệt thự quen thuộc ngày xưa, nhìn qua khung cửa sổ trên lầu ba, nơi ấy từng là phòng ngủ của cô ta, với một chiếc giường êm ái và thoải mái, một phòng tắm rộng và ngăn nắp và một căn phòng treo đầy quần áo. Nó còn lớn hơn nhiều so với căn phòng ngủ nhỏ mà cô ta đang sống……
Thật tiếc khi tất cả những điều này đã tan như bọt bong bóng và nó đều không thuộc về cô ta nữa.
Từ ngày Nguyễn Du Du đến ngôi nhà này, những thứ vốn dĩ thuộc về cô ta đều bị cướp mất.
Các ngón tay của Chu Dung Dung đã bị đông cứng. Cô ta lấy điện thoại di động ra và mở danh bạ của bạn cùng lớp, ngạc nhiên khi thấy rằng mình đã lưu số điện thoại di động của Nguyễn Du Du. Đây hẳn là ngày đầu tiên Nguyễn Du Du đến nhà họ Chu, vài người đã lưu số lại như thông lệ.
Cô ta cúi đầu viết từng chữ từng chữ bằng những ngón tay cứng ngắc của mình: "Nguyễn Du Du, cô biết không, cô chỉ là vật thay thế, bởi vì không lấy được tôi, Thẩm Mộc Bạch đã rút lui và chọn cô. Nếu ngay lúc ban đầu, tôi gật đầu đồng ý Thẩm Mộc Bạch sẽ cưới tôi ngay lập tức. Bây giờ cũng vậy, chỉ cần tôi móc ngón tay, Thẩm Mộc Bạch nhất định sẽ quay về bên tôi."
Cô ta đã như thế mà gửi tin nhắn cho Nguyễn Du Du.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du tức giận đến mức làm đổ cả túi khoai tây chiên, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô phồng lên, giống như một con cá nóc tức giận vậy.
Cô tin tưởng vào tình cảm của Thẩm Mộc Bạch, người anh thích là mình chứ không phải Chu Dung Dung kia.
Nhưng cô vẫn có chút ngượng nghịu, đúng như những gì Chu Dung Dung đã nói, họ vốn dĩ có hôn ước từ trước, nếu nhà họ Chu không đổi ý thì Thẩm Mộc Bạch hiển nhiên là đã kết hôn với Chu Dung Dung từ lâu rồi, không phải sao?
Tuy nhiên, vướng bận quá khứ cũng không có ý nghĩa gì, hôn ước giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Chu đã bị hủy bỏ từ lâu. Hiện tại cô đã kết hôn với Thẩm Mộc Bạch, trong thâm tâm của Thẩm Mộc Bạch cũng không hề có hình bóng của Chu Dung Dung.
Hơn nữa, theo cốt truyện trong quyển sách, Thẩm Mộc Bạch và Chu Dung Dung cũng chưa kết hôn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Du Du cũng không tức giận nữa, chậm rãi gõ: "Mặt mũi cô to như vậy, ngày nào cũng phải rửa mặt thật lâu đúng không? Còn ở đó mà móc ngón tay, móc mười ngón lên như móng gà à, ngay cả một ánh nhìn Thẩm Mộc Bạch thậm chí cũng sẽ không cho cô đâu."
Chu Dung Dung không ngờ, người con gái có vẻ mềm mại dễ thương kia lại cay cú như vậy nhưng những gì Nguyễn Du Du nói đều là sự thật, Thẩm Mộc Bạch thật sự không thèm để ý đến cô ta, thậm chí cô muốn gặp mặt cũng còn không gặp được.
Cô ta đã từ bỏ lòng tự trọng của mình nhưng vẫn không được gì.
Hạnh phúc mà đã từng có trong tay tất cả đều thuộc về Nguyễn Du Du.
……
Ngay khi xe của Thẩm Mộc Bạch vừa vào cổng biệt thự, Nguyễn Du Du đã chạy ra đớn, cô mặc một chiếc áo khoác ngoài nhưng lại không đội mũ hay quấn khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Mộc Bạch đạp phanh và Nguyễn Du Du mở cửa ở ghế lái phụ và ngồi vào.
"Em có muốn đi chơi không? Anh đi cùng em."
Thẩm Mộc Bạch vừa định lùi xe ra, Nguyễn Du Du đã ngăn anh lại, "Em không đi ra ngoài, em chỉ tới đón anh thôi."
“Du Du nhiệt tình vậy sao?” Thẩm Mộc Bạch nhướng mày kinh ngạc, xe anh đã vào cổng rồi, vào nhà chỉ mất hai ba phút, cô bé lại bước ra đón. Thời gian để cô mặc vào và cởi quần áo đã quá hai ba phút rồi.
Nguyễn Du Du trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, em ra đón chồng em, không được sao?"
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ một tiếng, duỗi tay ôm lấy vai cô, đặt lên môi cô một cái nhẹ nhàng, "Đương nhiên là được, anh……được sủng ái mà lo sợ."
Nguyễn Du Du đập nhẹ cánh tay anh, "Mau lái xe đi, chặn ở cổng rồi."
Ngoài cổng không có ai ra vào, Thẩm Mộc Bạch vẫn đậu xe, nắm tay cô bé bước vào cửa.
Ông lão thấy hai người tay trong tay bước vào, cười đến híp cả mắt lại, cháu trai lớn và cháu dâu có mối quan hệ thật tốt, ông vừa hài lòng vừa mong chờ. Chắc không đợi lâu nữa, ông sẽ có thể bồng chắt được rồi.
Sau khi ăn tối, Thẩm Mộc Bạch vào phòng làm việc mở máy tính, từ lúc thân phận của anh được công khai thì số lượng người tìm đến hợp tác với Dược Hoa ngày càng tăng mạnh, khối lượng công việc của anh cũng theo đó mà tăng lên.
Nguyễn Du Du ngồi đối diện với anh, nghịch điện thoại.
Ngay cả khi làm việc, Thẩm Mộc Bạch đương nhiên vẫn sẽ dành một chút năng lượng cho cô bé.
Nhìn thấy Nguyễn Du Du bí mật nâng điện thoại lên, nhắm vào anh mà chụp ảnh, cô cúi đầu nhìn một lúc, vẫn chưa hài lòng, cô lặng lẽ đi đến bên cạnh chụp cho anh vài tấm hình.
Nguyễn Du Du đang chọn góc đẹp nhất.
Thẩm Mộc Bạch có mái tóc mượt mà và đôi mắt đen láy, thực sự rất đẹp trai và quý phái, chụp ảnh lên cứ như minh tinh vậy nhưng Nguyễn Du Du vẫn chưa hài lòng và luôn muốn chọn một bức hoàn hảo nhất.
Cô đi một vòng, lần này ở bên trái bàn làm việc, lần khác ở bên phải của bàn, đang giơ điện thoại di động lên chụp ảnh, đột nhiên Thẩm Mộc Bạch ngước đầu nhìn camera mỉm cười.
Nguyễn Du Du giật mình, điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất.
Cô chạy đến chỗ anh ngồi đối diện, nhìn anh đầy cáu kỉnh, "Sao tự nhiên anh lại hù người khác như vậy?"
"Hù người khác?!" Thẩm Mộc Bạch nhướng mày dài, "Anh đây là đang phối hợp với em mà, chẳng nhẽ anh cười lên đáng sợ vậy à?"
Anh nghĩ về điều đó, đứng dậy, cách nhau cái bàn vẫn cố nghiêng người về phía trước, giật điện thoại của cô và mở album ảnh.
Nguyễn Du Du không chuẩn bị trước, khi cô định thần lại thì điện thoại đã nằm trong tay anh, cô nhanh chóng đứng dậy chạy đến bên cạnh anh giật lấy, "Này, anh có biết không, không được tùy tiện xem điện thoại của người khác!”
Đôi môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch khẽ nhếch lên, anh liếc nhìn cô với nụ cười nửa miệng, rồi vuốt điện thoại, “Du Du, hóa ra em đã lén chụp ảnh anh rất nhiều lần rồi.” Nhìn những bức ảnh trong album, cô bé đã lén chụp ảnh anh vào đầu mùa hè năm ngoái.
"Ai, ai đã lén chụp anh chứ?! Em đã chụp nó một cách công khai đấy nhé!" Mắt Nguyễn Du Du đảo qua không dám nhìn anh và cả hai tay vẫn đang cố gắng nắm lấy điện thoại di động trên tay anh.
Thẩm Mộc Bạch một tay nắm lấy cô, kéo cô ngồi trên đùi anh, ôm chặt lấy cô, nhét điện thoại di động của mình vào trong tay cô, "Nào, điện thoại của anh cũng để em xem."
Nguyễn Du Du do dự.
Cô muốn lấy điện thoại của mình một lần nữa và cũng muốn xem điện thoại của anh.
Sau một hồi đắn đo, cô đã đưa ra quyết định. Bỏ đi, dù sao anh cũng đã phát hiện ra những bức ảnh chụp lén rồi, lấy lại cũng đã muộn rồi, anh đã xem điện thoại di động rồi của cô. Đương nhiên cô cũng phải xem lại điện thoại di động của anh, cái này là do anh tự tay nhét vào lại còn "năn nỉ" cô xem nó!
Điện thoại di động của Thẩm Mộc Bạch rất sạch sẽ, trong album ảnh không có gì, nếu xem thông tin thì chủ yếu là về công việc hoặc tán gẫu với nhóm bốn người.
Nguyễn Du Du có chút tiếc nuối nhưng càng thêm phần hài lòng, anh thực sự không có biểu hiện gì là mập mờ với người khác.
"Du Du" Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng lật xem album ảnh của cô từ đầu đến cuối, giơ điện thoại lên và hỏi, "Em đã tìm ra vấn đề chưa?"
“Có vấn đề gì?” Nguyễn Du Du vẻ mặt chính trực và dữ tợn, “Em không có chụp lén, chẳng qua là lúc em chụp ảnh anh không để ý đấy thôi!”
Thẩm Mộc Bạch véo khuôn mặt nhỏ đang phồng lên của cô, "Anh không nói như vậy, em không nhận ra là không có ảnh chụp chung của hai chúng ta sao?"
"Ảnh chụp chung? A, không có!" Đôi mắt tròn và đen của Nguyễn Du Du lóe lên vẻ phấn khích, "Em phải làm sao đây?"
Thẩm Mộc Bạch cười khúc khích, "Còn có thể làm sao? Đương nhiên ngay bây giờ chụp ngay vài bức."
Vừa nói, anh vừa choàng một tay qua Nguyễn Du Du, một tay bật camera trên điện thoại di động của cô, chọn camera trước, duỗi tay ra và giữ điện thoại ở phía xa.
Nguyễn Du Du khó chịu vặn vẹo, “Em-em nên xuống?” Anh ôm cô thì cũng là việc bình thường thôi nhưng ôm trong lúc chụp ảnh thế này thì có chút ngại ngùng.
“Đừng cử động!” Vòng tay của Thẩm Mộc Bạch siết cô chặt hơn, giọng nói khàn khàn, “Du Du, đừng cử động.”
Nguyễn Du Du không biết tại sao, nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, cô ngoan ngoãn dừng lại, nép vào vòng tay anh.
Thẩm Mộc Bạch đã chụp hai bức ảnh và cho Nguyễn Du Du xem.
“Này, chụp như thế cũng không tệ.” Nguyễn Du Du đột nhiên phát hiện tư thế cô ngồi trên đùi anh cũng có một ưu điểm, đó là đầu của hai người có cùng chiều cao.
Cô nhìn đi nhìn lại hai bức ảnh, nhíu mày đăm chiêu nói: "Á, em nên chọn bức nào làm ảnh nền? Tiểu Bạch, anh nghĩ bức nào trông đẹp hơn?"
Thẩm Mộc Bạch áp mặt vào liếc cô một cái, "Chụp thêm vài bức nữa đi, Du Du có thể tùy ý lựa chọn."
Nguyễn Du Du vui vẻ gật đầu, đưa điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch, "Anh cầm, cánh tay của anh dài như gậy tự sướng."
Thẩm · gậy chụp ảnh tự sướng · Mộc Bạch giơ điện thoại di động lên không chút ai oán hay phàn nàn và phối hợp với Nguyễn Du Du thay đổi vài tư thế. Lúc ngồi cũng được nhưng đến lúc đứng dậy, Nguyễn Du Du cứ phải kê một chiếc ghế nhỏ dưới chân. Thẩm Mộc Bạch nín cười, với tay trái ôm eo cô và anh nâng cô bé lên một cách dễ dàng.
Nguyễn Du Du hét lên, cánh tay mềm mại của cô ôm chặt lấy cổ anh và Thẩm Mộc Bạch nhân cơ hội chụp vài tấm ảnh.
Chụp mãi chụp mãi thì có một chút vô vị.
Thẩm Mộc Bạch đặt cô bé lên bàn làm việc, đứng trước mặt cô, cúi đầu hôn cô, Nguyễn Du Du nhắm mắt cọ sát với anh nhưng lại nghe thấy tiếng máy ảnh khẽ bấm.
Cô đột nhiên mở mắt ra và bắt gặp đôi mắt đen như đang cười của Thẩm Mộc Bạch.
“Anh, anh, anh chụp cái gì?” Nguyễn Du Du nắm lấy cánh tay của anh giật lạnh chiếc điện thoại, mở ảnh chụp ra xem.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng bức ảnh ngại ngùng này nhất định phải xóa đi, kẻo bị người khác vô tình nhìn thấy thì thật xấu hổ nhưng cô lại do dự khi nhìn thấy bức ảnh.
Thẩm Mộc Bạch chụp quá đẹp đi mất.
Chiếc đèn pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ ấm áp và vì sự khúc xạ của nó, một vệt sáng như cầu vòng rơi xuống ngay trên đỉnh đầu anh và cô. Hai người cùng cúi đầu, cản ánh sáng, cứ như phong cách phác họa đường viền nhưng bóng dáng lại hiện lên rõ ràng, lông mi, sống mũi, môi chạm vào nhau……
Rõ ràng là nó được chụp trong nhà nhưng vẫn có cảm giác như những năm tháng yên ả dài đằng đẵng.
Nguyễn Du Du không đành lòng xóa nó đi.
Thẩm Mộc Bạch thì thầm, "Anh cũng thích bức ảnh này, Du Du, gửi cho anh, anh muốn đặt nó làm ảnh nền."
Nguyễn Du Du gửi cho anh một tin nhắn, "Đừng để bị người khác nhìn thấy, thật xấu hổ."
“Đừng lo lắng, ngoài em ra không ai dám xem điện thoại của anh.” Anh xoa đầu cô, “Chụp thêm vài bức nữa?”
Đôi mắt đen của Nguyễn Du Du cong thành trăng khuyết và cái đầu nhỏ của cô gật mạnh hơn, "Được!"
……
Chu Dung Dung bị đánh thức bởi tiếng mắng mỏ và tiếng đánh nhau, cô ta mở mắt ra, ngơ ngác nghe động tĩnh trong phòng khách nhỏ.
Chu Quốc Vượng sáng sớm đã uống quá chén đang tranh cãi với Phan Như Yến, dù sao tâm trạng cũng không tốt nên có thể cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, chẳng hạn như sữa đậu nành mua hôm nay không ngon.
Phan Như Yến vừa khóc vừa mắng lại khiến Chu Quốc Vượng càng tức giận. Chai rượu bị ném xuống đất và giơ tay tát ngay hai cái.
Mặc dù không bị đánh vào mặt nhưng lòng của Phan Như Yến cũng nguội lạnh đi một nửa,