CHƯƠNG 07
Vì sức khỏe của cô khá yếu nên Nguyễn Du Du bị hầu như bị bố mẹ hạn chế, rất nhiều việc đều không để cô làm, đặc biệt là những việc tiêu hao năng lượng.
Nhưng một người không thể ở yên cả ngày, cô không thể đọc sách, đi học hay đánh piano nên chỉ có thể đi lại trong nhà. Cô thường lang thang vào bếp để xem người hầu nấu nướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du ngỡ rằng cô đã học thành thạo rồi, hào hứng nói: "Đi chợ mua rau, tôi sẽ nấu cho anh ăn!"
Thẩm Mộc Bạch không hề nghi ngờ gì, vì theo nhận thức của anh, Nguyễn Du Du vốn là con nhà nghèo nên việc tự vào bếp nấu nướng để tiết kiệm tiền là điều hoàn toàn bình thường.
Ở nhà có xoong nồi nhưng không có rau. Thế là cả hai lái xe đi siêu thị.
Thẩm Mộc Bạch đẩy chiếc xe đẩy trong siêu thị còn Nguyễn Du Du thì đang lựa chọn.
"Tôm này không tệ, mua về làm tôm sốt tỏi!"
"Cá này tươi lắm, mua về hấp!"
"Sườn này nhìn ngon lắm, mua về để xào chua ngọt!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đu đủ chín vàng này, mua về làm thạch đu đủ nước cốt dừa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người chọn rất nhiều món rồi đẩy xe đến quầy thu ngân.
Nhân viên thu ngân rất lịch sự nói “Xin chào, thưa ngài, chúng tôi chưa thể thanh toán được, vì chúng phải đánh giá trước.”
Nguyễn Du Du trợn tròn xoe mắt kinh ngạc, thế giới trong sách này không phải là xã hội hợp pháp sao?! Cô ngạc nhiên hỏi: "Đánh nhau? Với ai? Đây là chợ đen à?"
Cô chưa từng đi siêu thị bao giờ nên không biết việc mua sắm vẫn phụ thuộc vào khả năng chiến đấu. Cô không muốn đánh nhau, cũng không muốn Thẩm Mộc Bạch đánh nhau nhưng nếu như vậy thì phải từ bỏ lại các món rau mà cô đã chọn nãy giờ, cô có chút không cam lòng.
Nguyễn Du Du ngước lên nhìn xuống, anh cao gần 1 mét 90 và bắp tay với những đường nét rắn rỏi, cơ bắp kết cấu rõ ràng nên chăng cũng có sức chiến đấu.
Cô nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: "Anh đánh nổi không?"
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô mà không thốt nên lời, mặc dù anh không biết "đánh giá" được người thu ngân ám chỉ là gì nhưng chắc chắn đó không phải là những gì cô nghĩ.
Nhân viên thu ngân cười phì một tiếng "phù", "Không phải đánh người, là những món rau này trước tiên cần phải cân lường, gắn bảng giá thì thu ngân mới có thể quét mã vạch để tính tiền.”
“Ồ…… ồ!” Nguyễn Du Du biết mình đã hiểu lầm, mặt đột nhiên đỏ bừng, cô không dám nhìn vẻ mặt nhịn cười của nhân viên thu ngân, như muốn nhanh chóng kéo anh trốn chạy khỏi quầy thu ngân.
Một sự nghi ngờ hiện lên trên mặt Thẩm Mộc Bạch, anh đẩy xe đi tiếp, giọng điệu thản nhiên như mọi khi, "Du Du chưa từng đi siêu thị bao giờ sao?"
"Không——" Nguyễn Du Du buột miệng, rồi nhanh chóng thay đổi, "Tôi chưa bao giờ đến siêu thị này."
Cô lén lén quay đầu nhìn thái độ của anh, thấy anh không có vẻ gì là nghi ngờ và cũng không hỏi thêm câu nào, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Cô chỉ xem mọi người đi siêu thị trên TiVi nhưng tiếc là nó không diễn chi tiết của loại hàng hóa cần đong đo như thế này.Với bài học ngay trước mắt, Nguyễn Du Du bắt đầu cẩn thận hơn, tỉ mỉ quan sát người khác làm thế nào, ngoan ngoãn đứng xếp hàng cân hết các món rau rồi đến quầy thu ngân để tính tiền. Lần này cô cố tình tránh cô thu ngân lúc ban nãy.
Hai người trở về nhà với những túi thức ăn lớn nhỏ, cô búi tóc trên đỉnh đầu quấn thành quả bóng nhỏ, đeo chiếc tạp dề vừa mua và tự hào nói: "Anh Thẩm, anh đi lên nhà trước đợi, bữa ăn sẽ được làm xong ngay thôi! "
Thẩm Mộc Bạch vẫn còn có chút nghi ngờ về biểu hiện khi nãy của cô ở siêu thị nhưng anh đoán chắc là trước đây cô từng mua rau ở chợ, quy trình cũng khác ở siêu thị. Lúc này, nhìn cô gái nhỏ với dáng vẻ đầy tự tin, gật đầu bảo, "Vậy thì vất vả cho Du Du rồi."
Dù sao anh cũng không biết nấu ăn. Vị đại thiếu gia được nuông chiều chưa bao giờ tự tay làm gì nên cứ rời khỏi gian bếp. Anh đi đến phòng làm việc rồi mở máy tính để nhỡ không may gian bếp có động tĩnh gì thì anh cũng kịp thời nghe thấy.
Nguyễn Du Du nhìn đống rau rồi quyết định bắt đầu với món đơn giản nhất, trứng xào cà chua.
Cô nhớ lại các bước mà người hầu thường dùng để làm món trứng xào với cà chua, cô cảm thấy hơi mơ hồ nên lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm một công thức trên mạng Internet.
"Ừm, trước tiên phi hành lá thái nhỏ, sau đó cho cà chua xắt nhỏ vào xào..."
Nguyễn Du Du cắt cà chua thành nhiều miếng lớn và cắt một ít hành lá, cô rất cẩn thận để không bị đứt tay.
Đặt nồi lên bếp ga, cô xoay nút vặn phát ra tiếng kêu "zizizi" nhưng không có lửa phụt ra.
Nguyễn Du Du cảm thấy hơi kỳ lạ, thường thì người hầu ở nhà xoay một cái là đã có lửa rồi, tại sao đến cô thao tác thì nó không linh nghiệm?
Thẩm Mộc Bạch nghe âm thanh "zizizi" trong phòng làm việc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mà xuống bếp, hai má của cô bé phồng lên, tức giận như một chú ếch con, còn bàn tay nhỏ hận không thể bẻ gãy nút bật.
Thấy anh đến, chú ếch con tự tin tố cáo: "Bếp ga của anh hỏng rồi! Không có lửa!"
Anh liếc nhìn quả cà chua cô đang cắt, cả quả cà chua cũng chỉ được cắt thành năm sáu miếng. Bên cạnh điện thoại còn đang hiển thị cách làm món trứng xào cà chua.
Trong lòng anh chợt dấy lên một điềm báo, anh gật đầu, "Đúng, nó có thể là đã hỏng rồi, hay chúng ta đừng nấu nữa."
Cô tức giận khịt mũi, suy nghĩ một hồi rồi cầm điện thoại di động lên bắt đầu tìm cách châm lửa bếp ga, một lúc sau mới chợt nhận ra: "Ha, tôi biết rồi!"
Cô cầm nút ấn nó xuống và xoay nó một nửa vòng tròn, thế là ngọn lửa xanh bùng lên.
Cô liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch tự mãn, "Nhìn anh là tôi biết anh không hiểu gì rồi, mau ra ngoài đi, đừng cản trở tôi nấu nướng."
Thẩm Mộc Bạch nhìn những miếng cà chua cỡ đại, do dự một chút nhưng cuối