Nói xong, đến cả Karlis cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Alexander không nói gì, chỉ đứng dậy nắm lấy tay hắn:
"Đi thôi."
Hắn theo Alexander ra bên ngoài, ban nãy hình như anh có nhắc đến "về nhà" nên chắc là hai người họ sẽ đến biệt thự Alarie.
Nhưng hắn không ngờ rằng anh lại cưỡi ngựa đưa hắn đến một nơi sâu thẳm bên trong khu rừng.
Karlis hoang mang:
"Chúng ta đi đâu vậy? Đây đâu phải là đường đến nhà tôi?"
Alexander nhướng mày, bấy giờ anh đang mang áo choàng nên hắn không nhìn thấy thái độ của anh.
Anh ôm chặt hắn, nói:
"Ta đã nói rồi, về nhà của chúng ta"
Karlis ngạc nhiên nhìn anh:"Nhà của tôi và ngài sao?"
Alexander gật đầu khẳng định:"Đúng vậy."
Hắn không biết bây giờ mình đang có tâm trạng gì.
Hắn có một chút háo hức, vui sướng nhưng cũng có sự lo lắng, bồn chồn.
Karlis thầm nghĩ:"Chưa kết hôn đã sống cùng nhau rồi sao? Như vậy cũng nhanh quá rồi."
Đương nhiên Alexander không đọc được suy nghĩ của hắn, Karlis cũng chẳng nói nữa, vùi mặt vào lưng Alexander nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nói là nhắm mặt vậy thôi chứ hắn ngủ luôn từ lúc nào chẳng hay, khi mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một khung cảnh vô cùng xa hoa và cũng thật xa lạ.
Khoảng khắc này khá giống với lần hắn mới xuyên đến thế giới này.
Hắn ngồi dậy ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Một căn phòng rộng lớn với những món đồ quý giá được đặt khắp nơi, ở đây rộng hơn rất nhiều so với biệt thự của hắn.
Karlis nhớ đến lời Alexander nói lúc trên đường đi, nhất thời cảm thấy hơi ngại ngùng.
Hắn đứng dậy đi đến cửa chính, định đi ra bên ngoài tìm Alexander thì cánh cửa đã được mở ra, anh đi vào bên trong.
Alexander thấy hắn đã dậy, nghiêng đầu mỉm cười, hỏi:"Tỉnh rồi sao?"
Karlis không đáp, chỉ lẳng lặng theo sau anh ngồi xuống bàn trà.
Đối diện với nhau một lúc lâu, Alexander lên tiếng:
"Thoải mái đi, làm như ta đang thẩm vấn em vậy."
Alexander biết hắn đang căng thẳng, Karlis nói:"Đôi khi nói chuyện với ngài, tôi không thể móc nối được hình tượng nhị hoàng tử Alexander Richelieu và kẻ xem bói Alexander với nhau."
Alexander bật cười:"Thế em nghĩ xem, nếu ta dùng thái độ ngả ngớn này nói chuyện với hoàng hậu thì ta sống được đến bây giờ chắc?"
Kể cũng phải, Alexander là nhị hoàng tử, là người của hoàng gia nên mỗi cử chỉ, lời nói đều phải đúng chuẩn mực.
Karlis gật đầu, hỏi tiếp:"Khi nãy ngài nói đây là nhà của chúng ta, ta thấy nó không giống như vừa mới xây? Trước đó...ngài đã từng xây nó vì một ai đó sao?"
Alexander nhướng mày:"Em nghĩ thế nào."
Karlis buồn bã ra mặt, hắn nói:"Thì tôi nghĩ ngài xây nên nơi này vì người đó, sau đó ngài và người đó không thành, cho nên..." Cho nên mới có chỗ cho hắn, câu này Karlis không nói, chỉ nén lại trong lòng.
Alexander nói:"Quả thật tôi có ý định xây nơi này cho một người khác."
Karlis mím chặt môi, muốn bỏ ra khỏi đây nhưng như vậy thì bất kính quá.
Hắn không muốn trở thành người thay thế để sống tại nơi không thuộc về hắn.
"Đó là mẹ của ta."- Alexander bình thản tiếp lời.
Karlis cúi gằm mặt:"Tôi biết r-, cái gì cơ? Mẹ của ngài sao?"
Alexander gật đầu:"Ban đầu dự định của ta là xây nên nơi này để tưởng niệm người mẹ quá cố của mình nhưng sau đó ta cảm thấy không ổn nên đã xây nó thành biệt thự riêng, thế nên bây giờ nó là nhà của chúng ta."
Karlis sững người, vậy nãy giờ những gì hắn nghĩ đều sai sự thật hết sao? Hắn nhất thời không biết phải nói gì, cảm thấy đối mặt với Alexander thật quá khó khăn.
Nhưng Alexander thì không như vậy, anh đứng dậy đến đến phía trước hắn, khuỵu một chân quỳ