Karlis quả thật đã đánh giá thấp sự nổi tiếng của Alexander.
Trong lúc chờ đợi các quý tộc khác, Karlis đứng vào một góc để tránh nắng, vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa các tiểu thư:
"Hôm nay ta đến đây chính là vì nhị hoàng tử Alexander Richelieu đấy! Hôm trước buổi dạ hội không được khiêu vũ cùng ngài ấy nên hôm nay ta muốn nói chuyện cùng ngài ấy!"
"Nhị hoàng tử Alexander Richelieu khí chất bất phàm, chỉ cần được ngắm nhìn ngài ấy thôi ta đã mãn nguyện rồi."
"Nhị hoàng tử..."
"Hoàng tử Alexander...."
....
Karlis sầm mặt, hắn tránh đi chỗ khác không muốn nghe thêm bất kì một lời nào nữa.
Đức vua và hoàng hậu cuối cùng cũng đã xuất hiện, bên cạnh vẫn là hai vị hoàng tử.
Đức vua tiến lên trước một bước, nói:
"Hôm nay cung điện chính là nhà của mọi người, trừ cung điện riêng của hoàng thân ra, bất cứ nơi nào mọi người cũng có thể đến tham quan."
Các quý tộc vẫn giữ vững phong thái, không reo vui mừng rỡ như những người dân bình thường, bởi họ cảm thấy làm như vậy trông thật thấp kém.
Karlis ghim chặt ánh mắt lên người Alexander, dường như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, anh cũng ngẩng đầu sang, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một hành động nhỏ của anh nhưng đủ để làm biết bao trái tim thiếu nữ muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Họ biết hoàng tử Alexander lạnh lùng nhưng họ không ngờ sẽ có ngày được nhìn thấy anh cười như thế.
Các tiểu thư đã thấy đương nhiên hoàng hậu cũng thấy, bà nhìn theo hướng ánh mắt của Alexander, nhíu mày xem thử nhưng không nhìn thấy dáng vẻ của bất kì tiểu thư nào, chỉ toàn những tên nam tước cùng với một tên công tước.
Karlis không những không vui khi nhìn thấy Alexander cười như vậy, hắn còn đang muốn nhốt anh lại để anh khỏi xuất hiện trước mặt người khác như vậy nữa, Karlis hạ tầm mắt, làu bàu:
"Cười cho ai xem vậy, tự hào quá nhỉ."
Buổi tham quan cung điện chính thức bắt đầu, người hầu trong cung chia theo từng nhóm dẫn các quý tộc đi, Karlis định đi theo vào một nhóm nào đó bị cánh tay bỗng bị níu lại.
Alexander đứng phía sau, mặt không đổi sắc kéo hắn đi.
Karlis ngơ ngác theo sau Alexander đến một góc khuất phía sau cung điện, áp hắn vào tường, hỏi:
"Nét mặt đó là sao hả?"
Anh đã để ý thấy khuôn mặt sa sầm của Karlis kể từ lúc nãy.
Hắn xoay mặt qua hướng khác, nói:"Chẳng có gì cả."
Đương nhiên là chẳng có gì cả, hắn chỉ thấy hơi khó chịu khi có nhiều người dòm ngó "phu nhân" của hắn như vậy.
Alexander nắm cằm hắn, ép hắn nhìn vào mắt mình:"Sao mặt em khó coi thế, có kẻ nào động đến em à?"
Karlis lắc đầu:"Không có, ngài mau trở lại bên ngoài đi, tôi còn phải đi tham quan cung điện nữa."
Alexander nheo mắt nhìn hắn:"Chẳng phải em nói sẽ ở bên ta 24/7 sao? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?"
Lúc này