Trước khi xuống thị trấn Karlis đã mang theo rất nhiều tiền phòng ngừa chuyện bất trắc.
Hắn đi vào bên trong thị trấn, đầu tiên là ghé vào một cửa hàng thời trang nhỏ, chọn bừa một bộ quần áo với vẻ ngoài bình thường để dễ trà trộn vào người dân.
Bà chủ ở đây là một cụ bà tuổi tác đã cao, khi thấy Karlis đi vào, bà liền biết hắn là một quý tộc, bà liền cúi thấp đầu hỏi:
"Không biết ngài cần gì ở tiệm chúng tôi ạ?"
Thường các quý tộc sẽ không đến những cửa hàng nhỏ lẻ như thế này, nếu có thì chỉ đến để thu thuế mà thôi.
Với một người có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao nhiêu năm như Karlis chắc chắn biết được hành động này của bà chủ là có ý gì, hắn nói:
"Ngươi ngẩng đầu lên đi, ta chỉ đến để mua một vài thứ thôi."
Hắn quay người đi dạo một vòng, chọn một bộ đồ màu be với chất vải thô rồi vào phòng kéo màn che lại thay đồ.
May mắn thay, bộ đồ hắn chọn lại vừa khít với cơ thể hắn, Karlis vô cùng ưng ý đi ra thanh toán.
"Bà chủ, bộ này bao nhiêu tiền?"
Cụ bà rụt rè nói:"Ngài, ngài thích thì cứ lấy đi ạ..."
Karlis lắc đầu:"Không được, bao nhiêu tiền ngươi cứ nói đi."
Bà chủ lên tiếng:"Bảy...bảy đồng tiền bạc."
Ở vương quốc Carlender này có hai loại tiền tệ, đồng vàng và đồng bạc, một trăm đồng tiền bạc sẽ tương ứng với một đồng tiền vàng.
Karlis mở túi ra phát hiện bên trong chẳng có lấy một đồng tiền bạc, cả một túi chỉ toàn tiền vàng.
Hắn đưa cho bà chủ một đồng tiền vàng:
"Ngươi cầm lấy đi, ta đặt năm bộ đồ, hôm sau ta sẽ đến lấy."
Bà chủ cầm đồng tiền vàng mà luống cuống không biết phải làm sao, Karlis nói tiếp:
"Giờ ta không có tiền bạc, chỉ còn đồng tiền vàng này thôi, ngươi cứ cầm đi không cần phải lo."
Nói rồi hắn bỏ đi trước ánh nhìn ngỡ ngàng của bà chủ, Karlis vừa đi vừa tìm kiếm tiệm xem bói kia, nhưng mà thị trấn này không phải là nhỏ, làm sao mà tìm ra được đây.
Đúng lúc hắn không biết phải tìm thế nào thì bắt gặp một tiệm bán trái cây phía trước, Karlis liền chạy đến đấy.
Trái cây ở vương quốc này cũng giống hệt "thế giới bên kia" thôi, chỉ là nó có hơi to hơn một chút.
Karlis mua liền năm quả đào lớn vừa đi vừa ăn.
Hắn dạo quanh khắp các khu có hàng quán, chỉ cần nơi nào có bảng hiệu là hắn ghé vào ngay, sợ bản thân bỏ sót chỗ nào nên hắn cứ ngẩng đầu lên cao mà đi.
Một lần nữa vì không để ý đường mà Karlis lại đụng trúng người khác làm rơi hết đào trên tay.
Có lẽ vì ám ảnh tâm lý trước khi "chết" nên lần này hắn đã lui lại phía sau đề phòng và không quên xin lỗi người kia.
Người cậu đụng trúng rất kì quái, anh ta mặc một cái áo choàng che đi đôi mắt, trên tay còn cầm theo một chiếc vali rất to, Karlis còn chưa biết phải làm sao thì người đó đã đưa đào cho cậu rồi đi mất.
Karlis hỏi với theo:"Anh, có sao không?"
Lúc anh ta đi ngang qua người hắn, vô tình gió thổi làm lộ ra hình xăm trên cổ tay hắn, hình chữ thập.
Karlis cứ thấy nó trông quen mắt cực kì nhưng không nhớ ở đâu.
Hắn lấy đào trong tay ăn tiếp, lại vừa đi vừa tìm tiệm xem bói kia và rồi hắn giật mình quay người chạy theo hướng người kia bỏ đi, giọng nói đứt quãng:
"Anh, anh ta, NPC, là NPC kia!"
Trời bắt đầu trở tối, Karlis vẫn cứ quẩn quanh ở các khu phố trong thị trấn, hoàn toàn không tìm thấy tung tích của người kia.
Hắn có hỏi vài người đi đường nhưng không một ai nhìn người đàn ông đó cả.
Hắn tìm mãi tìm mãi, cuối cùng ra về tay trắng.
Tình trạng như thế cứ tiếp diễn suốt mấy ngày liền...
Karlis tắm rửa xong xuôi, nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, hắn cáu tiết gào thét:
"Tại saooooooooo!!! rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng đến khi nhận ra lại xa tận chân trời.
Rốt cuộc là tôi phải làm sao bây giờ, không lẽ bắt buộc phải đắc tội với nam nữ chính