Có một tin đồn được lan truyền khắp vương quốc Carlender.
Đức vua sủng một kỹ nữ đến mức sinh ra một đứa con, đứa con đó được chính tay đức vua bồng bế và phong tước nhị hoàng tử, đặt tên là Alexander Richelieu.
Mọi người đều nghĩ rằng nàng kỹ nữ kia sẽ thay thế vị trí hoàng hậu để lên làm hoàng hậu đương nhiệm nhưng sau đó không lâu nàng kỹ nữ đã chết bất đắc kì tử mà không rõ lý do.
Tinh thần của đức vua cũng từ đó mà sa sút.
Nhị hoàng tử Alexander Richelieu cha không thương mẹ không yêu lớn lên trong vòng tay của người hầu trong cung.
Alexander sống cực kỳ kín tiếng chứ chẳng như hoàng huynh của mình.
Chính xác thì Alexander đã bị giam lỏng trong chính nơi mình sinh ra, không có người để dựa dẫm, không có người để tâm sự.
Đến mức mà đến khi lên sáu tuổi anh mới được gặp cha mình lần đầu tiên.
Đó là vào một buổi sáng âm u.
Alexander vẫn như mọi hôm, ôm khư khư quyển sổ nhỏ rồi vẽ vời lên đấy.
Bỗng có một người lạ mặt đi vào, người đó đứng trước mặt anh, liếc nhìn anh bằng ánh mắt của bề trên.
Alexander vô thức rụt người lại, anh ôm chặt quyển sổ trong lòng không dám nhìn thẳng vào mắt người đó.
Rồi bỗng nhiên người đó lại lên tiếng:
"Ngoài khuôn mặt giống nàng ấy ra ngươi chẳng thừa hưởng được chút nào tính cách của nàng ấy à?"
Alexander giật thót ngẩng mặt nhìn ông ta.
Một người hầu thường ở bên cạnh Alexander chạy vào hành lễ:
"Đức vua thứ tội, là thần không chăm sóc tốt cho nhị hoàng tử!"
Đức vua? Người này...là cha mình sao?
Đó là suy nghĩ lóe lên trong đầu một đứa nhóc sáu tuổi.
Lần đầu tiên anh được gặp cha mình.
Dù vẫn có chút sợ hãi nhưng Alexander đã cố lấy hết can đảm túm lấy góc áo của đức vua, gọi một tiếng:"Cha..."
Vào khoảng khắc đó, ánh nhìn trong mắt đức vua đã không còn đáng sợ nữa...dường như có một thứ gì đó lóe sáng cho mắt ông ta.
Nhưng không lâu sau đó ông ta liền hất anh ngã phịch ra đất, quay sang nói với người hầu đang quỳ:
"Chuẩn bị cho nó thật sạch sẽ, ta sẽ đưa nó đến bãi săn chiều nay."
"V-vâng."
...
Nhị hoàng tử Alexander Richelieu lần đầu tiên được ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Không biết vì sao hôm nay đức vua có hứng thú đưa Alexander đến bãi săn nhưng điều đó đã khiến hoàng hậu vô cùng khó chịu.
Trước khi rời khỏi hoàng cung, hoàng hậu đã gọi riêng Alexander vào "dặn dò", ý của bà ta đại khái là:
Ngươi chỉ là một kẻ thay thế cho con trai ta thôi, đừng mơ mộng hão huyền rằng chức thái tử sẽ thuộc về mình, biết thân biết phận đi.
Từ khi biết suy nghĩ Alexander đã nhận thức được rằng mình chỉ là cái gai trong mắt những người trong cung, nên những năm qua anh vẫn luôn an phận.
Nhưng lần này được đích thân đức vua đưa đi như thế, đúng là không thể không nghĩ nhiều.
Đức vua đưa anh đến bãi săn xong liền bước lên vị trí