Rayson đi phía trước, Karlis đi phía sau, đoạn đường đi không dài nhưng trên cả đoạn đường hai người chẳng nói một lời với nhau.
Lòng Karlis trăm mối ngổn ngang, hắn không biết Rayson định nói gì với mình.
Có thể cậu sẽ nói đến mối quan hệ giữa cậu và Alexander, hắn vừa muốn nghe vừa không muốn nghe.
Muốn nghe là vì hắn muốn biết mọi chuyện liên quan đến anh, không muốn nghe vì sợ rằng sẽ nghe được điều hắn không muốn nghĩ đến.
Nhưng hắn đã nói sẽ lắng nghe khi Rayson muốn nói nên lần này hắn buộc phải nghe rồi.
Hai người đứng đối mặt nhau trong vườn hoa, Rayson bình thản nhìn hắn, đột ngột cất lời:
"Có phải ngài nghĩ tôi và điện hạ là tình nhân cũ hay đại khái là vậy đúng không?"
Karlis giật mình, hắn chột dạ cúi đầu, vê đầu ngón tay mình:"Làm, làm gì có, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Rayson khẽ cười, đáp:"Không như ngài nghĩ đâu."
Karlis gật đầu.
Rayson nói tiếp:"Chuyện của tôi và nhị hoàng tử nếu kể ra có lẽ sẽ khá dài đấy."
Đúng vậy, kể ra sẽ khá dài đấy....
Chuyện này bắt đầu từ mười sáu năm trước.
Rayson là một thành viên của đội sát thủ ngoài thị trấn, công việc hằng ngày của cậu ở đây chính là xử lý mấy tên trộm vặt.
Đội sát thủ không thuộc quyền quản lí của hoàng gia nên những gì bọn họ thu được từ lũ cướp đều sẽ được trả về cho người dân và tài sản cá nhân của tên cướp đó sẽ rơi vào tay bọn họ.
Đội sát thủ không phải thánh nhân hay gì cả, bọn họ cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo.
Hôm nay bắt được trộm thì có cơm mà ăn, không bắt được trộm thì đành phải đào khoai ăn tạm.
Cuộc sống của họ cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến một ngày.
Đội trưởng của bọn họ mang về một cậu nhóc có khuôn mặt sáng sủa, khí chất đậm chất quý tộc.
Trông cậu ta chắc cũng chỉ ít hơn Rayson vài tuổi nên cậu đành phải nhận nhiệm vụ chăm sóc và hướng dẫn cho cậu ta.
Eric nhìn thấy Rayson chịu nhận Alexander như vậy nên vô cùng vui mừng, ông ta ném Alexander ở lại đội sát thủ còn bản thân lại bỏ đi chu du khắp nơi.
Rayson tuy còn nhỏ nhưng gia nhập đội sát thủ khá sớm, cậu hiểu quá rõ tính cách của vị đội trưởng nhà mình, vậy nên chỉ thở dài chứ chẳng kêu ca gì.
Alexander ngơ ngác nhìn cậu, Rayson bình thản:"Đi theo tôi, tôi đưa cậu đến nơi ở."
Alexander định nói gì đó nhưng Rayson đã bỏ đi, thế nên Alexander chỉ đành theo phía sau.
Rayson là một người vô cùng kiệm lời, cộng thêm Alexander ít tiếp xúc với người lạ nên suốt cả đường đi chẳng ai nói năng câu nào.
Nơi ở của đội sát thủ không lớn, có ba phòng ngủ dành cho mười hai người, một phòng ăn, hai phòng vệ sinh và một phòng tiếp khách.
Cả một tổ chức như vậy chỉ trú ngụ trong một căn nhà đơn giản thế đấy.
Rayson đưa Alexander đến phòng của mình, bên trong phòng của có hai người khác đang ngồi nói chuyện.
Khi nhìn thấy cậu dẫn theo người lạ, họ liền tò mò:
"Ai vậy Rayson? Đội trưởng lại ném người cho cậu à?"
Rayson phẩy phẩy tay với họ, cậu chỉ vào một chiếc giường còn trống, nói:"Cậu sẽ ngủ ở đây.
Đây là Albert và Grayce, bạn cùng phòng của chúng ta."
Alexander gật đầu chào hỏi:"Em là Alexander.
"
Chàng trai tóc đỏ, theo lời Rayson giới thiệu là Grayce lên tiếng trước:"Ôi, tên em nghe quý tộc thật đấy! Em có phải công tử giận dỗi gia đình bỏ nhà ra đi rồi bị đội trưởng dụ dỗ không đấy?"
Alexander không biết trả lời như thế nào, anh đúng