Rayson thoáng sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng bình ổn cảm xúc, cậu không nói không rằng trầm mặc nhìn Karlis.
Karlis cũng chẳng bận tâm đến cậu, hắn chỉ muốn tìm ra người kia càng sớm càng tốt, trước khi quá muộn không thể để Alexander đi xa được.
Hắn chạy ra khỏi biệt thự, không gọi người hầu mà trực tiếp dắt ngựa tự mình cưỡi.
Rayson đuổi theo kéo hắn lại:
"Ngài không thể đi như vậy được, công tước."
"Mặc kệ ta!"- Karlis quát lớn, vành mắt hắn lúc này đã đỏ hoe.
Rayson mím môi, cậu không buông Karlis ra, do dự một lúc, lên tiếng:"Tôi đi cùng ngài."
Không nói hai lời, Rayson cùng Karlis đánh ngựa chạy đến ngoại ô thành phố.
Rayson đi ở phía trước, thành thục dẫn đường cho Karlis đến tổ chức của đội sát thủ.
Từ biệt thự Alarie đến ngoại ô thành phố khá xa, Karlis mặc áo choàng đen phủ kín người, đánh ngựa không ngừng nghỉ từ lúc mặt trời chưa lên cao đến khi mặt trời gần xuống núi.
Rayson lo lắng cho hắn, nhiều lần bảo hắn nghỉ ngơi nhưng Karlis nhất quyết không chịu, hắn chỉ muốn gặp Alexander.
Sự cố chấp này của hắn Rayson không có cách nào khuyên được, chỉ đành đi đường tắt đến tổ chức để Karlis có thể sớm nghỉ ngơi.
Khi mặt trời xuống núi, cuối cùng hai người cũng đứng trước cánh cổng của đội sát thủ.
Đó là một căn nhà không lớn, chỉ có hai tầng nhưng bù lại có một khoảng sân rất rộng, có thể dùng để luyện tập cho các sát thủ.
Rayson quen đường quen lối mở cửa đi vào bên trong, lập tức có người đề phòng chạy ra chặn bọn họ.
Rayson cởi áo choàng xuống, người kia mới giật mình, nói:
"Rayson? Anh trở về sao? Là anh thật sao?"
Giọng nói của người kia rất lớn khiến những người trong nhà đều nghe thấy mà chạy ra.
Nhìn thấy Rayson bằng xương bằng thịt trước mặt mình, có người không kiềm được mà rơi lệ, người người thay nhau ôm lấy Rayson:
"Làm sao, tên nhóc này còn biết đường quay về à? Anh đợi cậu lâu lắm rồi đó, đến bây giờ con anh hai tuổi rồi anh mới gặp lại được cậu."
"Rayson, nhớ cậu quá đi mất Rayson ơi!!!"
Một chàng trai tóc đỏ chạy ra sau cùng, nhìn thấy Rayson lập tức lao tới:"Thằng nhóc khốn khiếp! Ông đây đợi cậu suốt bao nhiêu năm bây giờ mới chịu ló mặt về à?"
Karlis nhìn thấy cảnh người một nhà tương phùng nhịn không được lùi về sau vài bước, nào ngờ lại đụng phải một người đang đứng phía sau.
Người nọ lên tiếng:
"Cẩn thận một chút."
Karlis quay người nhìn chàng trai cao hơn mình cả một cái đầu, giật mình gật đầu.
Lúc này những người khác mới chú ý đến hắn, họ quay lại nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
Rayson đẩy chàng trai tóc đỏ ra, đi đến bên cạnh Karlis lên tiếng:"Đây là công tước Karlis Alarie, hiện tại ngài ấy chính là chủ nhân của tôi, có chút việc nên ngài ấy phải đến đây."
Nghe thấy Rayson gọi Karlis là chủ nhân ánh mắt của những người kia trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Bọn họ là những thường dân gia nhập tổ chức làm sát thủ, ghét cay ghét đắng bọn quý tộc, đặc biệt là những tên quý tộc có sở thích đồi trụy, mà công tước Karlis Alarie lại là tên khốn nổi danh với những sở thích đó.
Vậy nên những người ở đây khi nghe đến cái tên này liền có ác cảm cũng chẳng có gì lạ.
Karlis hiểu nhưng bây giờ hắn không có thời gian để giải thích, hắn phải tìm cho bằng được Alexander.
Rayson thấy ánh nhìn của mọi người, lên tiếng nói:"Không phải như mọi người nghỉ đâu, là ngài ấy đưa tôi về giúp việc làm vườn, không có ý xấu