Khương Triều tuy rằng không hiểu Đường Miên nói vậy là có ý tứ gì, nhưng nhìn biểu tình kia thì chắc là Đường Miên đang chửi mình, Khương Triều cầm lấy dây xích trong tay, trợn tròn mắt nhìn Đường Miên.
“Cô nói vậy là có ý gì, cô đừng nghĩ là tôi không nghe ra là cô mắng tôi, tôi nói cho cô biết, với thủ đoạn lừa gạt kia của cô chỉ có thể lừa được Khương Yên thôi, tôi không dễ dàng bị lừa như vậy đâu! Cái loại nhà quê như cô mà còn dám mơ tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng sao? Phó Hàn Đông và Khương Yên nhà tôi đã được trưởng bối hai bên định hôn, cô đừng tưởng rằng chỉ bằng một chút sắc đẹp của cô là có thể chen vào, tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ hy vọng đi, còn nữa từ nay về sau cô không được phép đến tiếp cận người Khương gia chúng tôi.”
Nghe Khương Triều thông cáo lời vô nghĩa Đường Miên trực tiếp cho hắn ta một ánh mắt xem thường, lại lần nữa phun ra hai chữ: “Ồn ào!”
“Đường Miên, hôm nay cô đừng mơ có thể tiến vào nhà tôi.” Khương Triều hàm dưới khẽ nâng, ra vẻ cao cao tại thượng.
Nha a, thật đúng là cho hắn ta một chút mặt mũi, thằng nhóc này lại cho rằng mặt mũi của mình rất lớn sao?!
“Nơi này là nhà cậu sao? Tôi nghe nói cậu cũng không phải là con cái nhà này, Khương Yên cũng không có anh trai, người ta là con một hiểu chứ?” Đường Miên liếc Khương Triều, tiếp tục nói: “Chúng ta rốt cuộc ai da mặt dày hơn, cho dù da mặt tôi có dày cũng sẽ không mơ ước gia sản của nhà người khác, thật sự nghĩ mình là con trai nhà người ta, cũng biết tự soi gương xem lại cái đức hạnh của mình, loại con trai như cậu còn không bằng một góc của Khương Yên.”
“Cô nói bậy gì đó? Tôi là con trai, Khương gia cần một đứa con trai để nối dõi tông đường, con nhóc Khương Yên kia, sau này cũng phải gả cho người khác, gia sản của nhà họ Khương sao có thể giao cho người khác họ? Tương lai tôi chính là người thừa kế Khương gia!”
Đường Miên nhìn dáng vẻ lúc nói chuyện của Khương Triều, khẳng định rằng trước kia có người thường rót bên tai Khương Triều những lời này, dẫn tới Khương Triều hiện có thể đem những lời nói vô sỉ đó đúng tình hợp lý nói ra như vậy.
“Chậc chậc chậc, cứ chờ xem cậu có thể không, cậu chỗ nào cũng không so được với Khương Yên.
Lớn lên xấu cis đã đành, lại còn không thông minh bằng Khương Yên, Khương Yên có thể tham gia toán học thi đua còn cậu thì sao? Kiểm tra khảo sát thường xuyên có vào nổi top 100 không?” Phảng phất như liếc nhìn xuống cái chân thứ ba của người dàn ông, giả vờ như bừng tỉnh đại ngộ bộ nói: “Nga, có điều, cậu so với Khương Yên nhiều hai lượng thịt, đúng không?”
“Cô không biết xấu hổ!” Khương Triều nín thở, hận không thể xông lên động thủ, nhưng Khương Triều sực nhớ tới lần trước bị đứa con gái này đá cho một cú đau đớn hắn ta liền có chút rén.
Đường Miên đem hắn ta tức giận thành như vậy, chính mình lại xem như không có việc gì, nhàn nhạt nói: “Về phương diện không biết xấu hổ, tôi còn cần phải học tập ở cậu nhiều hơn, được rồi, phiền cậu nhường đường một chút tôi muốn vào trong.”
Đường Miên vừa nói vừa nhấc chân đi vòng qua Khương Triều hướng tới biệt thự, Khương Triều nhìn bóng dáng Đường Miên trong mắt hiện lên đầy nghẹn khuất, nhìn bóng lưng kia lại cúi đầu nhìn cọng dây xích con chó đang nhe răng trong tay, trong đầu Khương Triều hiện một suy nghĩ độc ác, lặng lẽ buông lỏng sợi xích chó.
Con chó tựa hồ đã nhận ra sự bất thường của sợi dây xích, gâu một tiếng chạy nhanh nhào về phía Đường Miên.
Đường Miên nghe thấy con chó phía sau kêu, trực giác nhận ra nguy hiểm đột kích, theo phản xạ tránh sang một bên.
Con chó vồ tới lại không chụp được con mồi, nhe răng lại hướng tới Đường Miên nhào qua đi.
Nhìn con chó xấu xí đang nhào tới, trong mắt Đường Miên hiện lên một tia sắc bén, quan sát động tác nhào tới của con chó, hai tay bắt chéo thủ thế, trong miệng mắng thầm một câu, con chó bên kia đang nhào tới đột nhiên bị một lực cản văng ra.
Con chó ngã trên mặt đất, tựa hồ rất thống khổ, đôi mắt nhìn chằm chằm một nơi phát ra ô ô ô thanh âm.
Khương Triều thấy một màn quỷ dị này, trực giác nói cho hắn ta biết sự bất thường của con chó có liên quan đến Đường Miên, nhưng rõ ràng là Đường Miên cách xa con chó chừng hai mét, hơn nữa cũng không có động thủ.
Khương Triều không nhìn thấy được, một thân ảnh màu đen xoay quanh con chó, hắc khí lạnh lẽo khiến con chó đặc biệt khó chịu, thậm chí là thống khổ.
“Cô đã làm gì chó của tôi?” Khương Triều lớn tiếng chất vấn.
Tầm mắt Đường Miên khóa chặt trên người Khương Triều, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: “Cậu hẳn là nên hỏi tôi, kế tiếp tôi sẽ làm gì cậu?”
Thả chó cắn người, xem cô là cái bánh bao hấp sao?
Nửa giờ sau, Khương gia ——
Khương Yên nhìn Khương Triều mặt mũi bầm dập, có thể lờ mờ thấy vẻ hả hê khi có người gặp họa trong mắt Khương Yên.
Đường Miên vẻ mặt vô tội ngồi bên cạnh Khương Yên, ngồi trên ghế sô pha phía đối diện chính là bà nội Khương và ba mẹ Khương Yên.
Ba Khương Yên là Khương Thuận Phong, mẹ là Vương Lệ Bình.
Hơn mười phút trước, Đường Miên ở cửa biệt thự dạy dỗ Khương Triều trùng hợp đụng phải vợ chồng Khương Thuận Phong từ bên ngoài trở về, sau đó Đường Miên đã bị mời vào trong.
Ông bà nội Khương thấy mặt Khương Triều bầm tím liền nhịn không được tức giận, có lẽ vì bọn họ đã quen được mọi người cung kính, lúc này thấy Đường Miên đánh người còn không lên tiếng xin lỗi cảm thấy tức giận.
Ông nội Khương hắng giọng trên mặt mang theo một nụ cười nhạt nói: “Cô bé, rốt cuộc sao lại thế này, cháu có thể giải thích được không?”
“Ông nội, cô ta đánh con, ông nhìn này……” Khương Triều giơ tay chỉ vào gương mặt đang đau đớn, nước mắt lưng tròng.
Khương Triều thực sự không ngờ tới một đứa con gái có thể ra tay mẹ nó nặng như vậy, quả thực so với đàn ông sức lực còn muốn lớn hơn.
Nghe thấy Khương Triều cáo trạng Khương Yên nhịn không được nói giúp Đường Miên: “Ông nội, ông đừng nghe Khương Triều nói bừa, bạn học của con nhìn giống loại con gái có thể đánh người sao? Bạn học của con là một học sinh gương mẫu, thường xuyên được giáo viên trong trường khen ngợi, khẳng định là anh con chọc bạn ấy cho nên mới bị đánh.
Hơn nữa anh họ cũng quá giả đi, Miên Miên không có cao bằng anh, không có rắn rỏi như anh, yếu đuối thế này, sao có thể đánh anh thành ra như vậy?”
Khương Thuận Phong nghe Khương Yên nói vị bạn học của cô yếu đuối, nghĩ đến hình ảnh mình thấy trước cổng khi nãy, khóe miệng không khống chế được run rẩy.
Cách đây vài phút, Khương Thuận Phong chính là tận mắt nhìn thấy, vị bạn học yếu đuối kia của Khương Yên dùng một chân đạp Khương Triều trên mặt đất không thể động đậy, một bạn học kiêu ngạo, bu hãn như vậy…… Yếu đuối, từ ngữ này dường như không thích hợp với cô.
Vương Lệ Bình nhưng vẫn luôn không lên tiếng, nhưng trong lòng cảm thấy rất hả giận, thường ngày ông bà cụ thích đem người phủng lòng bàn tay, lúc này bảo vật trong lòng bàn bị người ta đánh, chắc là rất đau lòng lắm nhỉ?
Đau lòng liền tốt, chỉ muốn cho hai vợ chồng già kia càng đau lòng.
Ông bà nội Khương không dạy dỗ, ngoài kia vẫn có khối người sẽ thay họ dạy cho Khương Triều biết cách làm người.
“Mày nói bậy, Khương Yên mày đừng có bênh người ngoài, tao là anh mày, tao còn có thể nói dối mày à, không tin thì mọi người cứ hỏi Đường Miên, để cô ta tự mình nói, rốt cuộc là chuyện như thế nào.” Khương Triều hét lên.
Khương Triều vừa nói tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Đường Miên, Đường Miên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của người Khương gia, mím môi nói: “Con là tới tìm Khương Yên, chúng con đã hẹn cùng nhau làm bài tập, lúc đến cổng lớn thì Khương Triều không cho con vào, sau đó còn thả chó cắn con, cho nên con liền đánh cậu ta, con cũng không cảm thấy mình sai ở đâu.”
Đường Miên thật sự không cảm thấy mình đã sai, chuyện này vốn dĩ chính là Khương Triều không đúng, chẳng lẽ cô phải ngoan ngoãn đứng yên cho con chó đó cắn?
“Chó muốn cắn người, đó là chủ nhân dạy không tốt, cũng như con mất dạy là lỗi của cha, con chó này là loài thú vật không hiểu giảng lý, chẳng lẽ chủ nhân của nó cũng là thú vật không hiểu đạo lý sao?” Đường Miên không chút khách khí đem Khương Triều với chó phân chung một loài.
“Vậy cháu cũng không thể đánh người, nhìn xem người cháu đánh, nhà của chúng ta chỉ có Khương Triều là con trai người thừa kế tương lai của Khương gia, lỡ như nó có bị cháu có bồi thường được không?” Bà nội Khương ngang ngược vô lý, hung hăng nhìn Đường Miên.
Nghe bà nội Khương nói khương Thuận Phong cau mày nói: “Mẹ, con đã nói rất nhiều lần, gia sản của con sau này sẽ để lại cho tiểu Yên, còn có, nếu không có việc gì thì mẹ đừng lôi nhà chúng con vào, mẹ tuổi cũng đã lớn, lăn lộn vậy không mệt sao?”
“Mệt, mẹ mày xương già sức yếu mày hỏi xem có mệt không? Nếu không phải mày không sinh được con trai thì bà già này có đến mức mặt dày đi bắt con trai của anh mày về đây không? Mẹ muốn tốt cho mày lại thành lòng lang dạ thú, mẹ mày ra sức như vậy mày lại nỡ phụ lòng? Vợ mày không sinh con được nữa trách mẹ sao? Mẹ bảo mày ly hôn mày lại không chịu, mẹ nói cho mày biết gia sản của nhà họ Khương này không thể gả theo một đứa con gái, nhất định phải để lại cho con trai.” Bà cụ bắt đầu ăn vạ.
Khương Thuận Phong đau đầu, bởi vì không có con trai mà bị bà cụ càu nhàu không dứt.
Khương Yên nghe bà nội Khương nói sắc mặt lạnh lùng, nhịn không được phản bác: “Bà nội, con có thể không gả chồng, nếu phải lấy chồng con sẽ tìm một người chịu ở rể.”
“Vô nghĩa, mày chỉ là một đứa con gái, cho dù có người chịu ở rể thì mày cũng là một đứa con gái.” Bà nội Khương mắt trợn trắng.
Đường Miên nhìn bộ dáng ngang ngược vô lý của bà nội Khương, nhìn Khương Triều ở bên cạnh nói: “Khương Yên, ai nói bác gái không thể sinh?”
Khương Yên ngơ ngác quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Miên, một hồi lâu mới trả lời: “Bác sĩ nói.”
“Con biết một chút về Trung y, con thấy bác gái không có vấn đề gì lớn, nếu muốn sinh thì nói con sẽ kê giúp cho bác hai đơn thuốc, bồi bổ thân thể một thời gian, đến lúc đó không chỉ một mà muốn sinh thêm mấy đứa cũng được.”
Muốn sinh mấy đứa cũng được?!
Đường Miên nói lời này làm cả Khương gia sửng sốt trong chốc lát, trong đó Vương Lệ Bình là kích động nhất, bà nhìn chằm chằm Đường Miên, thấy vẻ mặt Đường Miên không giống nói giỡn, trong lòng hiện lên một tia kỳ vọng không nên có.
Đừng chỉ nhìn Vương Lệ Bình ở bên ngoài uy phong, có không ít người vì bà không sinh được con trai mà thầm nói những lời khó nghe, thậm chí còn có rất nhiều con hồ ly tinh muốn bò lên giường của Khương Thuận Phong, tuy rằng Khương Thuận Phong đều cự tuyệt, nhưng trong lòng Vương Lệ Bình vẫn khổ sở, luôn cảm thấy có lỗi với Khương Thuận Phong vì bà mà bị người khác chỉ trỏ nói sau lưng nói xấu.
“Đường Miên, cậu nói thật?” Khương Yên hỏi.
“Đúng là thật, chỉ cần bác gái có thể sinh, như vậy Khương Triều còn có thể xem là hạt giống duy nhất của Khương gia nữa sao?” Đường Miên lúc nói chuyện còn ác ý liếc Khương Triều.
Chuyện này sau dó cũng không có kết quả, chủ yếu bà nội Khương không tin một con nhóc như Đường Miên, bác sĩ trong bệnh viện nói Vương Lệ Bình không thể sinh con, con nhóc này còn có thể lợi hại hơn bác sĩ sao?
Khương Yên thật ra lại rất tin tưởng Đường Miên, nhưng bởi vì ba mẹ cái gì cũng không nói, cô cũng không dám nói cái gì.
Trong phòng không khí đột nhiên an tĩnh, cuối cùng vẫn là Khương Thuận Phong để cho Khương Yên dẫn Đường Miên lên lầu ôn tập.
Chờ đến Đường Miên rời đi, bà nội Khương còn mắng mỏ Đường Miên nói bừa, khoác lác.
Khương Thuận Phong nghe bà cụ oán giận một hồi mệt mỏi tiễn người về, đưa người về rồi trở lại nhà vẫn thấy Vương Lệ Bình vẫn còn ngồi ngoài phòng khách, động tác giống y như lúc ông rời đi.
Khương Thuận Phong đi qua, ngồi xuống bên cạnh Vương Lệ Bình, ôn nhu nói: “Lệ Bình, em cũng đừng nghĩ nhiều, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, có con trai hay không cũng chẳng sao, chúng ta còn có tiểu Yên, tuổi em cũng không còn nhỏ nữa đừng làm bản thân thêm mệt mỏi.”
Vương Lệ Bình nghe thấy giọng Khương Thuận Phong, phục hồi tinh thần