“Mục Phỉ Nhiên, tao là chị mày!” Mục Đào thấp giọng nói sự thật này, trong bóng đêm đôi mắt cô lấp lánh rực rỡ.
“Em biết.” Mục Phỉ Nhiên cúi đầu hôn đôi mắt cô.
“Nhưng em thích chị mà.” Khuôn mặt luôn luôn tỏa nắng giờ phút này thế lại phiếm ra hàn ý lạnh như băng, mặc dù đang cười, nhưng nhiệt độ không đạt tới đáy mắt.
“Con mẹ nó trong xương cốt mày có ADN trái với đạo đức không hả?” Mục Đào bị động tiếp nhận nụ hôn, vốn tưởng chỉ hôn trán và trên mặt, ai ngờ Mục Phỉ Nhiên đem tay che lại miệng cô.
“Vậy đây không phải là vừa vặn sao, dù sao chị và em đều cùng ADN như vậy, chúng ta đều cùng một loại người.” Anh cúi đầu cười, âm thanh rất có từ tính, tiếp theo hôn lên môi người mình ngày đêm thương nhớ.
“Ư——” Mục Đào khiếp sợ, động tác giãy giụa tạm dừng, hơi thở Mục Phỉ Nhiên phun lên môi răng cô, cô bị động đáp nhận, ngay lúc rơi vào tay giặc, Mục Đào chợt thanh tỉnh, một phát tàn nhẫn, cắn anh.
Cô không muốn bị ném vào thế giới trừng phạt đâu!
Mục Phỉ Nhiên đau đớn, lui ra, khóe môi anh chảy xuống vết máu, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Mục Đào.
Mục Đào bị ánh mắt này của anh dọa quấn chăn nhỏ của mình, hồn nhiên phát hiện tay Mục Phỉ Nhiên còn đang ở trên đùi cô.
“Phụt ——” Mục Phỉ Nhiên bỗng nhiên cười.
“Chị bị dọa sợ rồi phải không?” Mục Phỉ Nhiên sờ sờ đầu cô, đầu ngón tay nghịch tóc cô, sờ đến đuôi tóc, cuốn lên một sợi tóc dài trên đầu ngón tay mình.
Mục Đào rất thành thật gật đầu, nói thật, bộ dạng này của Mục Phỉ Nhiên cô thật sự có chút sợ, nhưng bộ dạng lớn lên của anh cô lại một chút cũng không sợ thậm chí còn cảm thấy hăng hái, nhan khống đáng chết này sớm muộn gì cũng muốn hại chết cô.
“Chị.” Mục Phỉ Nhiên ngã vào trong lòng ngực cô, ngửa đầu nhìn cô, “Em có rất nhiều người chị.”
Có ý gì? Mục Hà và Ngô Thiến cõng cô sinh ra bao nhiêu? Hay là nói hai người ngoại tình làm loạn, cô có thêm chị em cùng cha khác mẹ hay là chị em cùng mẹ khác cha?
“Nhưng em chỉ thích chị.” Tay anh từ trên đùi cô vẫn luôn sờ đến eo cô.
Ngón tay Mục Phỉ Nhiên có chút lạnh, cảm xúc Mục Đào cảm thấy như con rết, tuy rằng cô không có bị con rết bò qua, nhưng là loại cảm giác này rất ác hàn, ném lại ném không được, Mục Phỉ Nhiên sờ đến eo cô lúc sau còn bóp eo cô, Mục Đào đau đớn, nghĩ thầm mình cứ thế bị ngược đãi, vo cùng bất công, vì thế đã cắn một cái trên vai Mục Phỉ Nhiên.
Mục Phỉ Nhiên dường như không thấy đau, chỉ nói nhẹ nhàng nói bên tai cô hỏi: “Tại sao các chị thích chị ta như vậy, những Mục Đào lúc trươc đã đi đâu rồi?”
Mục Đào buông lỏng miệng, đẩy anh ra, nhìn đôi mắt anh, nhất thời không biết nên nói gì, kịch bản có phải không bình thường không, Mục Phỉ Nhiên không nên biết, nhưng cô vẫn giãy giụa sắp chết, liều chết cũng không nhận: “Cái gì chúng ta?”
Mục Phỉ Nhiên buông cô ra, đứng lên mở đèn trong phòng.
Ánh đèn cũng không chiếu sáng đôi mắt đen nhánh của anh.
“Chị, em ở chỗ này, chờ chị đã lâu rồi.” Anh nhẹ giọng nói.
“Có ý gì?”
“Chị đến phòng em, em sẽ nói cho chị biết nha.” Mặt mày Mục Phỉ Nhiên như tranh, cười với cô, rời khỏi phòng cô.
“Hệ thống hệ thống?”
Không có tiếng hệ thống.
“Có phải mi chết rồi không? Anh ta nói có ý gì, sao anh ta biết?”
Hệ thống hình như đã biến mất.
Mục Đào có chút hoảng, không, nói đúng ra, vô cùng hoảng hốt.
Mục Đào không đợi đến khi hệ thống trả lời, cô do dự một lát, vẫn mang con dao gọt hoa quả đến phòng Mục Phỉ Nhiên.
Phòng Mục Phỉ Nhiên không bật đèn, sau khi cô đi vào đóng cửa phòng lại, đột nhiên bị người ấn trên cửa hung hăng hôn môi.
“Mày là chó à?” Mục Đào đẩy đầu của anh, trên tay nàng cầm dao gọt hoa quả phủ vỏ đao, cũng sẽ không đả thương Mục Phỉ Nhiên.
“Nếu dựa theo tuyến thời gian, chị, chị đã sớm thuộc về em rồi,” Âm thanh của anh tràn ngập tình dục nồng đậm, hơi thở nóng rực thở vào cổ cô làm cô hơi ngứa, “Chúng ta vẫn là trở lại quỹ tích chính xác của nó, chị không nên thích người khác, chỉ có thể thích em.”
Trong lòng Mục Đào tràn đầy khiếp sợ, hệ thống căn bản không nói cho cô biết Mục Phỉ Nhiên nhớ rõ ký ức trước khi nộp hồ sơ, hệ thống hố cô, hại chết cô rồi!
Đối mặt với Mục Phỉ Nhiên giờ phút này không bình thường lắm, Mục Đào nuốt nước miếng, cố gắng đánh tinh thần răn dạy.
“Mục Phỉ Nhiên, mày phát điên cái gì.” Mục Đào vươn tay mở đèn, không bật đèn còn tốt, bật đèn một cái, liền thấy cặp mắt của Mục Phỉ Nhiên làm cô nổi da gà.
Ánh mắt đó như muốn đem cô ra ăn tươi nuốt sống.
“Mày……” Mục Đào nói còn chưa nói xong, đã bị Mục Phỉ Nhiên đẩy ngã.
Mục Phỉ Nhiên bế ngang cô lên, ném lên giường, chính mình cũng đè lên, đem Mục Đào đè lên không thể nhúc nhích.
Mục Đào: Không nghĩ tới chính mình cũng sẽ bị ngã như nữ chính trong sách tổng tài bá đạo? Không, tuyệt đối không có khả năng!
Cô cũng không quên đây căn bản không phải là truyện tổng tài bá đạo, đây chỉ là một quyển H văn mà thôi!
Nếu là hôm nay bị Mục Phỉ Nhiên “làm”, những ngày tháng sau này chính là nước sôi lửa bỏng.
“Mục Phỉ Nhiên, mày cầm thú, tao là chị mày đấy!” Cô giơ tay muốn tát một cái, nhưng lần này lại bị Mục Phỉ Nhiên nắm lấy cổ tay, tiếp theo, ánh mắt anh cực kỳ nóng, đem môi dán lên cổ tay của cô.
“Em biết, chỉ là chị, chị chỉ là thân thể là mà thôi,” Anh cong lên đôi mắt, một đôi mắt đào hoa giống như quỳnh trì tẩm mãn rượu, tỏa ra ánh sáng say lòng người, “Mục Đào, em sẽ làm chị thoải mái, các chị lúc trước, đều không thể rời khỏi em.”
Lời này nghe thế nào giống như đẩy mạnh bán hàng tiêu thụ ý nhỉ, những người đã sử dụng tôi đều nói tốt?
Mục Đào đang tự não bổ, Mục Phỉ Nhiên đã vén quần áo cô lên.
“Mục Phỉ Nhiên, tuy rằng nói tao không phải chị mày, nhưng trong mắt ba mẹ mày thì tao chính là chị mày, mày làm như vậy, bọn họ sẽ đánh chết cả hai.” Mục Đào gắt gao ấn góc áo mình, ai ngờ Mục Phỉ Nhiên lại từ cổ áo đưa tay vào.
Cô bị nặn đến đau, nước trong mắt bắt đầu chảy ra.
“Vậy chị đừng lên tiếng, bọn họ sẽ không biết.” Mục Phỉ Nhiên không dừng động tác, âm thanh nhàn nhạt, không chút quan tâm trong biệt thự còn có cha mẹ mình.
“Oa, sao mày lại biến thái như vậy, không sợ bị đánh chết à?” Mục Đào vẫn uy hiếp như cũ.
“Bọn họ chỉ đánh chết chị, sao nỡ đánh chết em chứ?” Cuối cùng Mục Phỉ Nhiên cũng tạm dừng một chút, khinh thường lại trào phúng.
Giá trị của anh so với Mục Đào mà nói, phần lớn đối với Mục Hà và Ngô Thiến, đứa con trai ưu tú nhiều năm tâm huyết bồi dưỡng ra, cho dù quan hệ với chị mình cũng không thể cho ai biết, bọn họ vì giữ con trai, chỉ biết vứt bỏ Mục Đào, anh quá hiểu bọn họ.
Mục Đào vốn cũng chỉ muốn cho Mục Phỉ Nhiên dừng động tác, thừa dịp Mục Phỉ Nhiên dừng lại, cô xoay người đem Mục Phỉ Nhiên đè dưới người mình, rút vỏ đựng sao, đem dao gọt hoa quả để ở cổ Mục Phỉ Nhiên.
“Ha hả, dám xuống tay với tao, lá gan mày cũng lớn phết nhỉ.” Lưỡi đao cứa vào da thịt anh, chảy ra một ít máu tươi.
“Đừng nhúc nhích!” Bởi vì Mục Phỉ Nhiên giãy giụa một chút, lưỡi đao lại nhúng vào một chút, Mục Đào thấy anh không biết sống chết, hung tợn mà quát.
“Chị, ba mẹ có lẽ sẽ qua tới, em vừa mới nghe được âm thanh.” Mục Phỉ Nhiên thuận theo mà nằm ngửa ở trên giường, trên cổ đau đớn không làm cho anh nhăn nửa mày.
“Để cho bọn họ tới đây nhìn xem em trai mạnh hơn chị gái thế nào?” Mục Đào hung ác cắn răng.
Mục Phỉ Nhiên nhướng mày, mặt mày xinh đẹp: “Chị ở phòng em, đè nặng em như vậy, bọn họ sẽ không tin.”
Mục Đào cũng cười: “Đúng vậy, tao ở phòng mày, đè
mày, dùng dao dí trên cổ mày, là tao đến hành hung.”
Cạch Cạch——
Âm thanh của khoá cửa bị vặn mở.
Mục Đào và Mục Phỉ Nhiên đồng loạt nhìn về phía vợ chồng đứng ngoài cửa.
Ngô Thiến thét chói tai: “Mục Đào mày làm gì em trai mày đấy!”
“Hành hung đó mẹ.” Tay Mục Đào cầm dao rất chắc, Mục Phỉ Nhiên chỉ cần ngoan ngoãn bất động, dao sẽ không làm anh bị thương.
“Mục Đào, bỏ dao xuống.” Khuôn mặt Mục Hà trầm xuống, gắt gao mà nhìn chằm chằm con dao nằm ở trên cổ con trai bảo bối mình.
“Được thôi, cho tôi tiền, 500 vạn, thì tôi lập tức thả con trai ông ra.” Quần áo Mục Đào lộn xộn, Mục Phỉ Nhiên còn tri kỷ sửa sang quần áo cho cô, lúc Mục Hà và Ngô Thiến chạy tới, đặc biệt làm cho cô không đi hết.
“Mày đang đùa cái gì vậy!” Mục Hà gầm nhẹ, tức thành cá nóc.
“Tôi không nói đùa, lão già, để Mục Phỉ Nhiên cùng tôi đi, cho tôi 500 vạn, tôi giúp hai người nuôi con trai, nếu không tôi liền giết nó, để các ngươi ôm tro cốt nó sống qua ngày, thế nào?” Mục Đào thấy Mục Hà không tin, cười nhạo một tiếng, cầm dao gọt hoa quả, đâm vào vai anh, động tác không dây dưa, rất lưu loát.
Hệ thống không có ở đây, cô không biết có thể trở về không, thay vì ở lại thế giới này, còn không bằng đánh cuộc một phen, dù sao thế giới này cũng không có logic, nếu nhiệm vụ là thay đổi Mục Phỉ Nhiên, như vậy cô đến nuôi anh, đem anh xoay trở lại chính đạo, bằng không mọi người cùng chết là được rồi.
Mục Phỉ Nhiên bị Mục Đào đâm một dao, không chỉ không nhíu mày, nghe được lời Mục Đào nói, còn nở nụ cười.
“Chị, không ngờ chị cũng thích em như vậy.” Anh không hề cố kỵ còn ở hiện trường trước mặt Mục Hà và Ngô Thiến, lập tức vươn tay, yêu thương sờ sờ má Mục Đào.
Mục Đào tức giận trừng mắt với anh, đã là lúc nào rồi còn động tay động chân, đồ vô sỉ!
Làm lơ vẻ mặt khiếp sợ của vợ chồng Mục thị, trong mắt Mục Phỉ Nhiên chỉ có tóc rối bời của chị, mắt hạnh nén giận chị.
Chỉ có người chị này khiến anh không ngừng lưu trữ lại để trải nghiệm cảm giác chân thật.
【 Làm anh ta yêu cô! 】
Hệ thống xác chết đột nhiên vùng dậy.
Cái gì?
【 Làm anh ta yêu cô, cô có thể trở về 】
what?
Nếu hệ thống có thể trợn trắng mắt đã sớm trợn trắng mắt, chưa gì đã thấy nó treo máy, có thể biến cốt truyện thành người làm nhiệm vụ giết người.
Mục Đào biết mình có thể trở về, tự nhiên cao hứng, chỉ là cách này …… Con mẹ nó mi nói thay đổi anh ta là có thể trở về, sao bây giờ đột nhiên yêu cầu em trai yêu ta một lần?
【 Cô đây không phải là thay đổi rồi sao, anh ta không yêu Mục Đào, những người làm nhiệm vụ trước kia chưa từng có được tình yêu của anh ta, bây giờ cô có thể! 】
Cho nên những người trước đây đều, tuy rằng trong lòng tôi không yêu cô, nhưng thân thể của tôi có thể làm với cô?
Mục Đào đột nhiên emo.
Trong thế giới vô lý này, Mục Đào lấy được 500 vạn, gánh vác trách nhiệm nuôi Mục Phỉ Nhiên.
Mục Hà và Ngô Thiến không có khả năng tống Mục Đào đưa vào tù, dù sao người thân trực hệ có tiền án sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Phỉ Nhiên, muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh đưa Mục Đào rời đi, Mục Phỉ Nhiên nháo muốn tự sát, Mục Hà và Ngô Thiến không có cách nào, dứt khoát tâm không thấy phiền đối với Mục Phỉ Nhiên và Mục Đào, hai vợ chồng còn tính toán có nên nỗ lực luyện tiểu hào một phen.
Hai vợ chồng cũng emo, không biết tại sao lại nuôi một mầm đột nhiên lệch lạc thế này, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cũng không có cách nào để người ngoài biết, nếu không mặt mũi mất sạch, sự nghiệp của mình sẽ bị ảnh hưởng, bị đối thủ cạnh tranh biết, nói đi ra ngoài, cổ phiếu đều tụt dốc không phanh.
Mục Đào nấu cơm lần thứ 106.
Mục Phỉ Nhiên vòng tay qua eo Mục Đào, để cằm lên vai cô.
“Đừng động chân động tay, nếu không ——”
“Nếu không thì sao, chị?” Mục Phỉ Nhiên ngậm lấy vành tai cô.
Vành tai được bao bọc nhiệt ướt, cả người Mục Đào run lên.
“Em yêu ta không?” Đây là lần hỏi thứ 36 Mục Đào hỏi Mục Phỉ Nhiên.
“Đương nhiên, em yêu chị, chỉ yêu chị.” Mục Phỉ Nhiên nhẹ nhàng cười.
Lần này khác với lần 35 trước, vốn tưởng rằng lần này Mục Phỉ Nhiên sẽ nói là, chỉ thích chị mà thôi, không ngờ tới cuối cùng anh cũng nói yêu cô!
Mục Đào vui vẻ đến hỏng rồi.
Hệ thống, bây giờ anh ta nói rồi, tôi có thể đi được chưa.
【 Đương nhiên, chị 】
“Đương nhiên, chị.”
Âm thanh hệ thống trùng với tiếng Mục Phỉ Nhiên bên tai.
Trong nháy mắt biểu cảm vui sướng của Mục Đào liền cứng đờ, con mẹ nó từ khi nào hệ thống đã rơi vào tay giặc rồi, sao cô lại không biết chứ!”
“Chị, chúng ta sẽ gặp lại ở thực tế.” Mục Phỉ Nhiên từ sau lưng ôm cô, lưu lại một nụ hôn ở sau gáy cô.
Mục Đào chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng nặng nề, cô không khống chế được mà hôn mê, thân thể cũng mềm nhũng ngã vào lồng ngực Mục Phỉ Nhiên.
Ánh mắt Mục Phỉ Nhiên thâm thúy, thân thể Mục Đào ở trong lồng ngực anh chậm rãi tiêu tán thành ánh sáng.
“Từ khi nào hệ thống tạo phản!” Mục Đào tỉnh lại, một quyền đập trên giường, nhìn bố trí quen thuộc xung quanh mình, cô giật mình phát hiện mình đã quay lại hiện thực.
Điện thoại vẫn sáng lên như cũ, trên đó chính là quyển tiểu thuyết là cô xuyên qua.
Bây giờ là 3 giờ 15 phút sáng, cô sạc điện thoại di động, định tắt đèn ngủ, nhưng lật qua lộn lại, sống chết cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau với hai quầng thâm, đi xuống tầng dưới mua bữa sáng.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, đây là lần đầu tiên Mục Đào dậy lúc 7 giờ sáng, mẹ Mục rất ngạc nhiên, nhưng bởi vì phải đi làm, chỉ là dặn dò Mục Đào tư mình đi mua ăn cơm, liền vội vàng rời đi.
Vẻ mặt Mục Đào mỏi mệt đi rửa mặt xong, mở cửa ra, vừa lúc đụng phải hàng xóm đối diện hành lang, anh cũng vừa vặn muốn ra ngoài.
Mục Đào chỉ biết có hàng xóm mới chuyển đến, em còn nói con trai nhà hàng xóm lớn lên rất đẹp, nhưng cô mới nghỉ phép về nhà, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Chỉ là vừa đối diện với đôi mắt này, cả người Mục Đào đều tê dại.
“Chị, lại gặp mặt rồi.” Mục Phỉ Nhiên như lần đầu tiên gặp mặt, cười với cô, đôi mắt ôn hòa vô hại, nhìn qua toàn bộ như thiếu niên tỏa nắng.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong, ha ha
[…]