Cô nàng này được một tấc lại muốn tiến một thước, vẫn không bỏ cuộc!
Tạ Phù Sơ vừa thẹn vừa gấp, chống lại đôi mắt cười của Chiêu Dương công chúa, nàng giậm chân, tức giận nói: "Dù sao cũng nhàn rỗi vô sự, vậy mời công chúa cùng ta xem y thư được không." Nàng dồn hết sức nhấn mạnh vào hai chữ "y thư", còn tưởng Chiêu Dương sẽ dứt khoát từ chối, nào ngờ nàng ấy lại gật đầu nói: "Được!"
Chiêu Dương công chúa sảng khoái vô tư như vậy —-- Tạ Phù Sơ hoài nghi liếc mắt nhìn nàng ấy, cũng bình ổn tâm tình lại.
Một người hiện đại như nàng sao có thể sợ thứ này! Không phải chỉ là xem mấy bức tranh thôi sao? "Nơi này không tiện, công chúa cùng ta lên giường đi."
Tạ Phù Sơ cầm sách, nàng lật rất nhanh, tầm mắt chỉ dừng lại một chốc lát.
Chiêu Dương công chúa cũng không ngăn nàng lại, chỉ nói: "Động tác mới lạ, nhưng nét vẽ cứng nhắc, vẻ mặt vô cảm."
"Nhân vật vẽ quá xấu."
"Món đồ chơi nhỏ này trông rất thú vị, không biết thái y thự có không."
...
"Sao nàng ồn ào thế!" Tạ Phù Sơ hận không thể chặn miệng Chiêu Dương công chúa, nàng mặt đỏ tai hồng, liếc mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, nói, "Công chúa quả là thánh thủ hội họa, chi bằng tự họa một quyển sách đi!"
Chiêu Dương công chúa cười nhìn Tạ Phù Sơ, mềm giọng nói: "Được đấy, nhưng mà cần Phù Sơ đến làm —--"
Tạ Phù Sơ không thể nghe lời này, không đợi Chiêu Dương nói xong đã vươn tay chặn miệng nàng lại.
Thân người nàng nghiêng về phía Chiêu Dương, khoảng cách hai người rất gần.
Đột nhiên, lòng bàn tay có cảm giác ướŧ áŧ ấm áp.
Tạ Phù Sơ giật mình thu tay về, bởi vì trong mắt sóng nước mênh mông, liếc mắt một cái cũng không có lực uy hiếp gì, ngược lại càng thêm phong tình vạn chủng.
Chiêu Dương công chúa nhìn Tạ Phù Sơ, lòng khẽ động.
Nàng che giấu tâm tư của mình, thừa cơ dựa vào người Tạ Phù Sơ, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Đầu xuân năm sau phụ hoàng sẽ xuống Nam Giang, ta cũng muốn đi theo nhìn xem."
"Thân thể của nàng không thích hợp đi đường mệt nhọc." Tạ Phù Sơ nhíu mi nói.
Chiêu Dương công chúa thở dài một hơi nói: "Nhưng nếu không đi, ngày sau sẽ không có cơ hội.
Nàng giúp ta điều chế chút thuốc có được không?"
Bản thân Tạ Phù Sơ cũng muốn đến Giang Nam một lần, nhưng mà —-- nàng suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không được.
Ngâm thuốc mới có hiệu quả, ngày xuân sang năm e rằng sẽ bắt đầu thi châm."
Chiêu Dương công chúa mềm giọng nói: "Tới Giang Nam sẽ không đi nữa, chúng ta ở lại nơi đó một thời gian, cũng không được sao?"
Tạ Phù Sơ nhìn ánh mắt Chiêu Dương công chúa, hai chữ "Không được" lại nghẹn trong cổ họng không nói nên lời.
Ở lại Giang Nam rời xa rời xa kinh thành, đương nhiên sẽ vô cùng thanh nhàn, nàng cũng càng thích phong tình ở Giang Nam.
Chiêu Dương công chúa thấy vẻ mặt Tạ Phù Sơ có chút dao động, vội vàng ngồi thẳng dậy, quỳ gối bên cạnh Tạ Phù Sơ, trông mong nhìn nàng nói: "Xin nàng."
Tạ Phù Sơ giật mình, ngây ngẩn gật đầu.
Đến khi khôi phục tinh thần lại, vẻ mặt của Chiêu Dương công chúa đã khôi phục như thường.
Tạ Phù Sơ: "..." Như vậy ai mà chịu được chứ!
Sự tình như Chiêu Dương công chúa sở liệu, ngày kế tiếp khi tin tức Tạ Phù Phong mang thai rơi vào tai người Tạ gia, tam hoàng tử liền tự mình tới cửa bái phỏng.
Ngay cả có nhiều bất mãn với tam hoàng tử, Tạ gia cũng không thể để hắn ở ngoài cửa, ngược lại phải tươi cười chào đón.
Lý Lệnh Thần cũng không khách khí, ảo não nói với người Tạ gia: "Lần này ta đến trong lòng chư vị hẳn cũng rõ ràng.
Điều kiện rất đơn giản, mẫu tử hai người đều phải quay về phủ hoàng tử của ta."
Bỏ đá xuống giếng! Trắng trợn đoạt vợ người khác! Tạ Phù Tô tức giận đến phát run, mười ngón tay cắm vào lòng bàn tay, một trận đau đớn, hắn ép bản thân phải ổn định tâm thần, trầm giọng nói: "Tam hoàng tử, Phù Phong là vợ của nhị đệ ta, ngài thân là hoàng tử, hành vi như thế thỏa đáng sao?"
Lý Lệnh Thần nhìn Tạ Phù Tô cười nhạo một tiếng nói: "Nếu không phải người Tạ gia các ngươi cưỡng ép, nàng ấy sẽ gả cho Tạ Phù Sách ư? Nói cho rõ ràng là các ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cường nhân sở gian*."
*Cường nhân sở gian: thành ngữ, ép buộc người khác làm việc không thể hoặc không muốn làm.
Nguồn: TruyenHD
Lời nói của hắn có mấy phần đạo lý, Tạ Phù Tô á khẩu không trả lời được.
Hồi lâu sau, hắn mới phun ra một câu: "Bất luận thế nào đây cũng là tư thông!"
Lý Lệnh Thần không kiên nhẫn nhiều lời với Tạ Phù Tô, hắn trầm giọng nói: "Nhị lang Tạ gia đang ở trong lao, nếu các người đồng ý điều kiện của ta, tự nhiên ta có thể chu toàn một phần."
Gân xanh nổi lên trên trán Tạ Phù Tô.
Trịnh lão phu nhân nói: "Tam hoàng tử muốn thư hòa ly sao? Có thể." Ánh mắt của bà ta lạnh như băng, trên mặt không có cảm xúc gì.
Tạ Phù Phong bạch nhãn lang* này, Tạ gia bọn họ hiện giờ cũng không cung nổi.
*Bạch nhãn lang (sói mắt trắng): chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Trên mặt Lý Lệnh Thần hiện ra một nụ cười hài lòng, hắn chắp tay với Trịnh lão phu nhân, cười nói: "Vẫn là lão phu nhân hiểu rõ.
Ta mang Phù Phong về phủ trước."
Sau khi Lý Lệnh Thần rời đi, Vương thị mới lo lắng nói: "Để hắn mang người đi? Nếu tam hoàng tử nói không giữ lời thì sao?"
Trịnh lão phu nhân tức giận nói: "Chúng ta còn có thể thế nào? Hắn muốn Tạ Phù Phong, chúng ta có thể giữ Tạ Phù Phong được sao?" Dừng một chút, bà ta lại nói, "Việc này không thể chỉ dựa vào tam hoàng tử, còn cần chúng ta tự nghĩ cách."
"Tổ mẫu tính toán thế nào?" Tạ Phù Tô nhíu mày nói.
Trịnh lão phu nhân nhìn Tạ Phù Tô thật sâu, trầm giọng nói: "Ngày sau nếu muốn trở nên vượt trội, phải dựa vào nỗ lực của chính mình."
Tạ Phù Tô ngẩn ra, liền hiểu được ý tứ trong lời lão phu nhân.
Tước vị Tạ gia sợ là không giữ nổi nữa.
Loại chuyện này vốn có rất nhiều đường sống để xoay sở, nhưng thiên tử cố tình thi hành luật pháp nghiêm ngặt, đây là thiên tử muốn Tạ gia bọn họ tự chủ động dâng tước vị.
Cho dù tránh được một lần, vậy còn lần sau? Hắn mím môi nói: "Tôn nhi hiểu được."
"Chiêu Dương công chúa con cũng không thể dùng được rồi." Trịnh lão phu nhân lại thở dài một hơi, bà ta nói, "Tạ Phù Phong không xem mình là người Tạ gia, Tạ Phù Sơ cũng như vậy." Sau khi nói xong, bà ta khép lại đôi mắt mỏi mệt.
Bên này Lý Lệnh Thần mang Tạ Phù Phong ra khỏi Tạ gia, bên kia liền truyền ra lời đồn nhị lang Tạ gia vì tự cứu lấy mình mà tặng thê tử cho người quyền quý.
Ngay sau đó, lão Quốc công