"Tạ gia, bất kể là Tạ Quốc công hay Tạ đại công tử đều đáng tiếc."
"Tạ gia lại làm sao vậy? Gần đây xảy ra chuyện không phải là Trịnh gia sao?"
"Nói đến Trịnh Minh Lãng so với Tạ nhị công tử càng đáng giận, Trịnh gia một chút động tĩnh cũng không có, có phải quá không có trách nhiệm hay không.".
ngôn tình ngược
"Đây vốn là chuyện của một mình Trịnh Minh Lãng, có liên quan gì đến Trịnh gia?"
"Nói vậy lúc trước không phải cũng là chuyện của một mình Tạ nhị công tử hay sao? Lão Quốc công cũng phải vào cung, a, bây giờ cũng không thể gọi là Quốc công nữa."
Sĩ tử thích nhất là nghị luận chuyện trong triều, có người mở đầu, rất nhanh dẫn đến những người đọc sách khác phụ họa.
Ngươi một câu ta một câu, ngược lại làm tôn lên Tạ gia đạo đức tốt, mà Trịnh gia hiển nhiên là thấp kém hơn.
Ai biết việc này có quan hệ với Trịnh gia hay không? Cho dù chỉ là chủ ý của một mình Trịnh Minh Lãng, tử bất giáo phụ chi quá*, người Trịnh gia chẳng lẽ không nên ra mặt hay sao? Hơn nữa Trịnh Minh Lãng này là hoàn khố có tiếng, gây ra không ít chuyện, đều là Trịnh gia giải quyết.
Nếu không có Trịnh gia để mặc hắn, hắn có khả năng gây ra chuyện hoang đường như vậy ư? Những nghị luận của người đọc sách rơi vào tai quan viên, cũng dẫn đến tiếng phụ họa của bọn họ.
Gián quan lần lượt vạch tội, lúc này vây cánh của Trịnh Kiệm cũng không dám dẫn đến rủi ro.
Trịnh Kiệm vốn định vứt bỏ Trịnh Minh Lãng, để cho việc này được vạch trần như vậy, nhưng dân oán sục sôi, ông ta không làm sao ngồi yên được.
*Tử bất giáo phụ chi quá: nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha.
Cũng không biết ai dẫn việc tương tự tới trên người mình, chỉ có tình cảnh giả thiết như vậy mới dễ dàng khiến người ta cảm động lây.
Hơn nữa những người kể chuyện thích náo nhiệt cũng biên soạn việc này thành sách, trong đó người xấu phải nhận lấy báo ứng, vậy Trịnh gia thì sao? Nếu để cho người của Trịnh gia hung hăng càn quấy như thế, dân chúng sao có thể cam tâm?
Có Tạ gia phía trước, Trịnh gia không thể không có biểu hiện gì.
Thời điểm bước vào trong cung, tâm tình Trịnh Kiệm nặng nề.
Chuyện này bất luận là đồng liêu nào cũng không thể nói giúp ông ta.
Nếu ông ta mất đi chức vị này, sao có thể sống yên ở Chính sự đường? Sao có thể đối chọi với Nguyên gia? Minh Đức Đế sẽ để cho Chính sự đường trở thành của riêng Nguyên gia sao? Trịnh Kiệm suy nghĩ, trên mặt ra vẻ thoải mái, nhưng thần thái cực kỳ miễn cưỡng.
"Thần có tội!" Vừa thấy Minh Đức Đế, Trịnh Kiệm liền phủ phục dưới đất, khóc nói.
Minh Đức Đế chỉ thản nhiên nhìn ông ta.
Tâm Trịnh Kiệm chợt trầm tới đáy cốc.
Buổi triều ngày tiếp theo.
Mọi người không thấy bóng dáng Trịnh Kiệm, trong lòng hiểu rõ, nhưng đến khi Minh Đức Đế mở miệng, trên mặt bọn họ vẫn lộ ra một chút vẻ mặt vi diệu.
Trịnh Kiệm tự xin từ quan, nhưng tước vị Trịnh gia vẫn còn, vẫn hơn Tạ gia, rõ ràng thiên tử vẫn hậu đãi đối với Trịnh gia, Trịnh Kiệm vừa đi, chiếc ghế thượng thư hữu bộc xạ liên trống xuống, Minh Đức Đế cũng không bố trí lại, hạ lệnh cho tả bộc xạ tuyển chọn thêm nhiều hiền tài, lại trao quyền xử lý chính sự cho tả hữu thừa.
Những nhân tài ông ta mang từ Dương châu về phẩm vị đều thấp, bèn trực tiếp tăng cho những môn hạ đó hàm tam phẩm, để bọn họ trực tiếp tham dự nghị sự trong chính sự đường.
Vốn thế lực Trịnh gia lo lắng sau khi Trịnh Kiệm lùi về sau, Nguyên Quốc cữu bên kia độc chiếm, còn định tranh giành mấy vị trí bỏ trống, nào ngờ thiên tử đã sớm có chủ ý, hành sự như thế, ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Phủ tam hoàng tử.
Lý Lệnh Thần tức giận không nhẹ, việc này không liên quan gì đến hắn, không ngờ Trịnh Minh Lãng vừa xảy ra chuyện, có không ít người liên tưởng đến hắn.
Hiện giờ rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, kế hoạch tiếp theo của hắn làm sao còn tiếp tục được!
"Phế vật Trịnh Minh Lãng!" Lý Lệnh Thần không nhịn được chửi ầm lên.
"Tam hoàng tử bớt giận, việc này có lẽ thật sự không liên quan đến Trịnh Minh Lãng." Một phụ tá trầm giọng nói.
Trịnh Minh Lãng ký tên nhận tội, nhưng dược dường nhận được dược liệu từ tay ai vẫn chưa được minh bạch.
"Thủ lĩnh Trịnh gia" kia đã chết, hắn tra xuống theo manh mối, cũng không phát hiện được gì.
"Ý ngươi là thái tử bên kia tự biên tự diễn?" Lý Lệnh Thần trừng mắt nhìn phụ tá, trầm giọng hỏi.
Phụ tá này gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Lệnh Thần hừ lạnh một tiếng, trong lòng tức giận sôi trào.
Cho dù thật sự như thế, nói ra sẽ có ai tin tưởng? Thái tử ở nơi nguy hiểm thế nào? Hắn không muốn sống nữa? Dám làm như thế?
"Dược liệu và lương thực Tề châu bên kia chỉ là tạm thời khan hiếm, sau khi Nguyên thế tử điều hành, nghe nói tình huống đã tạm thời khống chế được."
Vẻ mặt Lý Lệnh Thần âm lãnh, hắn nắm lấy tay vịn ghế, cắn chặt răng nói: "Đã biết." Dừng một chút lại nói, "Kế hoạch hủy bỏ! Không quản chuyện Tề châu nữa." Hắn ép bản thân phải bình tĩnh, thở một hơi thật dài.
Khấu thiên sư sẽ sớm nhập kinh, bản thân chỉ cần tiến cử người nọ đến trước mặt thiên tử.
Thiên tử tạm thời không đi đến cung của Tô Như Ý cũng không sao, chỉ cần thiên tử đắm chìm trong đan đạo, có khi là cơ hội.
Sau khi phụ tá lui ra, Lý Lệnh Thần đứng lên, định đi hoa viên hít thở không khí, thả lỏng tâm tình.
Lâm viên tam hoang tử mô phỏng theo danh viên Giang Nam mà xây dựng, đình đài lầu các, kỳ hoa dị thạch, xem như là nhất tuyệt.
Lý Lệnh Thần rất thích phong cảnh như thế, nếu ngàn dặm giang sơn có thể nhập viên —-- ánh mắt hắn trở nên hung mãnh, trong lòng cuồn cuộn ba đào.
"Nương nương làm gì vậy?"
"Thế nào? Ta muốn làm gì còn phải nói cho ngươi nghe sao?"
"Thiếp không dám."
Hai giọng nữ hoàn toàn bất đồng đan xen vào nhau, một yếu đuối một ngang ngược.
Lý Lệnh Thần khoanh tay đứng dưới tàng cây, nhìn Hoa Nhĩ Nhã và Tạ Phù Phong cách đó không xa.
Thời điểm hắn đi Giang Nam cũng không mang theo Tạ Phù Phong, hắn phiền chán chứng tâm thần cuồng loạn của Tạ Phù Phong, nhưng từ sau khi trở về từ Giang Nam, Tạ Phù Phong lại trở về dáng vẻ trong trí nhớ, thậm chí còn cho hắn một vài ý kiến, nói ra vài chính sách khiến cho phụ hoàng vui vẻ.
Tự nhiên hắn đối xử với Tạ Phù Phong cũng trở về như trước.
Nhưng Hoa Nhĩ Nhã bên kia, nàng ta là công chúa Ba Quốc, rất quan trọng, cũng không thể lạnh nhạt.
"Tam hoàng tử đi Dương châu đã trở về, mấy ngày nay có chỗ dựa vững chắc, trái lại ngươi rất vui vẻ, thấy ta cũng không hành lễ?" Hoa Nhĩ Nhã nhìn Tạ Phù Phong, nghĩ đến dáng vẻ quá khứ nàng ta thân cận với mình liền nghiến răng nghiến