Trong ấn tượng của Tô Trăn, nha hoàn không phải đều mặc vải thô sao, nha hoàn này cũng chỉ là người cầm quạt quạt thôi, vì sao lại phải mặc quần áo hoa mỹ như vậy.
Bộ quần áo này cầm trên tay nhẹ tựa như mây, chất liệu mềm mại dị thường, trên cổ tay áo có hoa văn mây viền vàng, đường viền đỏ trên nền đen, eo cắt rất nhỏ, mặc trên người bước đi dập dờn sóng nước đẹp vô cùng.
Hơn thế nữa còn có 3 bộ, mỗi bộ đều vô cùng tinh xảo, không bộ nào giống bộ nào.....!
"Nga, cái này là, vốn dĩ định cho hai bên trái phải của Kim Mộc Lan mỗi bên một nha hoàn, nhưng hiện tại thay đổi, chỉ có một nha hoàn là em thôi, mặc đẹp một chút, trọng điểm là làm nổi bật lên vẻ hoang dâm vô độ, xa xỉ lãng phí của vai phản diện.
Tô Trăn sợ đưa nhầm nên đã đi hỏi thầy giáo, thầy giáo chính là nói như vậy.
Tần Tiểu Manh ở phía sau sân khấu, cầm trang phục diễn.
Hai người lại đối lập nhau, trang phục vai nữ số 1 của danh môn chính phái thế nhưng lại quần áo vải bình thường, so sánh thì càng giống như là quần áo của nha hoàn hơn.
Hơn nữa chỉ có một bộ, mặc từ đầu đến cuối.
Tần Tiểu Manh cũng trông thấy quần áo của Tô Trăn, ngạc nhiên nhìn giáo viên phụ trách đạo cụ, " Thưa thầy có phải phát nhầm không ạ....."
"Không có, tuyệt đối không có.
Em xem quần áo của em ấy là màu đen, vừa nhìn đã biết là người xấu.
Người tốt mặc y phục trắng.
"
Giáo viên phụ trách đạo cụ nhún nhún vai.
Những chỗ cần chi tiêu quá nhiều, kinh phí eo hẹp, chỉ có thể thuê được những trang phục như vậy.
Quần áo của nữ số 1 so với các diễn viên bình thường mà nó đã là rất rồi, chất vải cũng không quá kém, hơn nữa các họa tiết đều rất tỉ mỉ.
Còn đối với quần áo của nha hoàn thiếp thân vai phản diện....!đó là do bạn học Cố Thanh Nhượng đóng vai Kim Mộc Lan tự mình bỏ tiền ra mua, nhưng mà vẫn không nên nói ra thì hơn.
" Thưa thầy đây...." Niềm vui vì được nhận vai nữ số 1 của Tần Tiểu Manh vì chuyện quần áo diễn của Tô Trăn mà cảm thấy không thoải mái.
Nữ chính mơ hồ chẳng biết đối nhân xử thế, ánh mắt lộ rõ ghen tỵ.
Giáo viên phụ trách đạo cụ âm thầm lắc đầu, an ủi " Vở kịch lớn của Mân Ân chúng ta, coi trọng tư chất thắng hình thức, cố gắng biểu diễn, đem những điều cần truyền tải đều truyền tải ra, như vậy so với cái gì cũng đều quan trọng hơn phải không?"
Nhưng Tần Tiểu Manh vẫn như cũ lộ ánh mắt tha thiết nhìn quần áo của Tô Trăn, ánh mắt lộ rõ không cần nó cũng biết.
Thầy giáo lặng lẽ trợn trắng mắt, sao lại chọn một cái đầu gỗ như vậy làm nữ số 1 cơ chứ?
Cái người dù được mặc đẹp kia thì có làm sao, cũng chỉ là nhân vật nền một câu thoại cũng không có, có thể lấy mất ánh sáng của vai nữ số 1 đi chắc?
Ánh mắt quá thiện cận.
Tần Tiểu Manh không hề hay biết hành vi của bản thân đã bị âm thầm chỉ trích..
Cô tay siết chặt quần áo trong tay, ánh mắt hừng hừng ngọn lửa phấn đấu.
Cố lên Tần Tiểu Manh! Ngươi nhất định có thể!
Diễn tập bắt đầu.
Trên tay của Tô Trăn có hai bộ kịch bản, một bộ là của toàn vở kịch, còn một cái khác là phần diễn của cô.
Cô tổng cộng có 3 cảnh.
Cảnh thứ nhất, là lúc lần đầu tiên Kim Mộc Lang ra sân khấu, Tô Trăn là nha hoàn thiếp thân giúp anh chỉnh lại quần áo, sau đó lui sang một bên làm nền.
Cảnh thứ nhất này rất đơn giản.
Cảnh thứ 2, chính tà hai phái lần đầu tiên giao đấu, tà giáo kéo quân lên đài, Tô Trăn cầm quạt con công lớn làm nền.
mắt mũi vênh lên nhìn người, coi thường danh môn chính phái toàn đạo đức giả nghèo kiết hủ lậu.
Cảnh thứ 3, cũng là cảnh cuối cùng, sự mâu thuẫn tích tụ trong toàn vở kịch được đẩy lên mức cao nhất.
Chính tà hai phái đều thương vong vô cùng nặng nề, chính phái đáp ứng lời mời đến hồng môn yến của tà giáo.
Lão đại của tà giáo Kim Mộc Lang đã bị đầu độc, tự biết bản thân sống không được bao lâu nữa, đã phát điên bỏ độc vào thức ăn trong yến hội.
May mắn là chính phái đã có sự chuẩn bị, liên hợp với quan phủ bao vây tiêu diệt thế lực tàn dư của tà giáo, đại kết cục.
Nhân vật nền Tô Trăn là thế lực của tà giáo, sau khi Kim Mộc Lang chết đã tán loạn chạy trốn, bị người của chính phái một đao chém chết.
Nam chính Lâm Tiêu nổi danh khắp nơi, trở thành đại anh hùng được người người kính trọng, lại một lần nữa tập trung vào chủ đề, trừng phạt cái ác, đề cao cái thiện.
Thầy giáo dặn dò, chủ yếu là các diễn viên đều viết về nhân vật của mình trong vở kịch như là viết luận văn vậy.
Tô Trăn thì không cần, ngoại trừ hàng người đầu tiên xem thì chẳng có ai quan tâm mắt và mũi cô như thế nào.
Diễn tập ở phòng học lớn, ngoài cửa sổ, ba mặt còn lại đều là gương lớn.
Tô Trăn cùng phần lớn các diễn viên quần chúng cùng nhau ngồi ở dưới đất xem các nhân vật chủ chốt diễn tập, ngáp đến lần thứ 10.
" Đã nói bao nhiêu lần rồi, là Lâm sư huynh, không phải là Cố sư huynh, Tần Tiểu Manh, xin em có thể chuyên tâm một chút!"
Lần thứ 10 giáo viên phụ trách kịch bản sửa lại lời thoại cho Tần Tiểu Manh, Tần Tiểu Manh ngượng ngùng đỏ mặt đáp ứng, nhìn theo tầm mắt của cô ta liền nhìn thấy Cố Thanh Nhượng căn bản không chút phản ứng đang cúi thấp đầu đọc kịch bản, lập tức hiểu rõ rồi.
Tần Tiểu Manh cúi đầu liên tục xin lỗi, đảm bảo bản thân sẽ không mắc lỗi nữa.
Nhưng lần sau vẫn cứ đọc sai.
"Lại lần nữa!"
" Tiểu sư muội, muội lại nghịch ngợm rồi, sư phụ bố trí cho muội công khóa muội đã làm xong chưa? Lại trốn ra ngoài chơi".
Nam số 1 Lâm Tiêu, cũng chính là lời thoại của Kiều Lực Dương.
" Đều xong rồi Cố sư huynh....!không phải Lâm sư huynh...." Tần Tiểu Manh lại đọc sai, le le đầu lười.
"Tôi xem dứt khoát đổi tên nam chính thành gọi là Cố Tiêu luôn đi, cũng là giúp đỡ tiểu Manh muội muội đỡ phải đau khổ như vậy" Kiều Lực Dương trêu đùa, nhưng ý cười lại không hề đến đáy mắt.
" Thay cái gì gọi Cố Tiêu a, hay thay thành Cố Thanh Nhượng, lời thoại lập tức đúng ngay." Nam số 2 Vương Hân cười nói, mọi người đều cùng nhau cười to.
Vốn dĩ là vai do Kiều Lực Dương diễn, đổi thành một người khác mà trong tiểu thuyết không hề nhắc đến diễn.
Hiệu ứng cánh bướm do Tô Trăn, một cái vỗ cánh gây ra tác động lớn..
" Cậu nói như vậy là không đúng.
Vấn đề nằm ở bản thân học muội Tần Tiểu Manh, liên quan gì đến Thanh Nhượng?"
Bạch Nhã Vi