Chuông cảnh báo trong lòng Tô Trăn kêu vang。
Nam chính đang khảo nghiệm cô, cô cần phải vượt qua khảo nghiệm.
Cố Thanh nhượng vừa thấy Tô Trăn gật đầu, khí lạnh quanh người giống như sông băng gặp nhiệt nóng từ từ tan ra.
Sau đó liền nghe thấy thanh âm mềm mại mà kiên định của cô nói " Anh ấy không phải!"
Thanh âm đó rất kiên định, người không biết còn tưởng là cô đang tuyên thệ " Vì sự nghiệp vĩ đại của Tổ Quốc mà phấn đấu!"
Ý cười trên khóe miệng Cố Thanh Nhượng cứng ngắc, cả người cứng đờ trong tức khắc, băng trên người từ từ lại kết lại, kết đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Giống như người máy, cứng ngắc xoay đầu nhìn Tô Trăn trong lồng ngực anh.
" Phụt——"
Địch sư huynh phụt cười.
Hiện trường ăn baba cỡ lớn, thật thú vị.
Địch sư huynh này chính là cái người vừa mới cười vị sư huynh ngồi cạnh Tô Trăn.
Tô Trăn trả lời xong, nịnh nọt nhìn Cố Thanh Nhượng, thế nhưng lại phát hiện nhiệt độ của cơ thể mà mình dựa vào đằng sau, thế nhưng từ từ hạ xuống.
Ý cười trên mặt Cố Thanh Nhượng trong tích tắc không thấy đâu, nhẹ nhàng bỏ tay đang đặt trên người Tô Trăn ra, buông bả vai cô, kéo giãn khoảng cách vốn dĩ đang đứng vô cùng thân mật của hai người.
Nở nụ cười, đứng ở một bên.
Trông anh cứ như một công tử dịu dàng như ngọc.
"Bạn học Tô, xem ra nhận thức của tôi với mối quan quan hệ của chúng ta vẫn chưa đủ sâu sắc, là lỗi của tôi".
Cố Thanh Nhượng giọng nói thanh nhuận, lịch sự lễ độ nói lời xin lỗi với Tô Trăn, giọng điệu chân thành khiến người ta như tắm trong gió xuân.
Nhưng Tô Trăn không hiểu sao lại nghe ra được chút uy hiếp trong đó.
Tô Trăn mờ mịt nhìn anh, nam chính không phải muốn đáp án này sao?
Lúc trước đọc tiểu thuyết, Tô Trăn vẫn luôn không thể hiểu nổi, trong nguyên tác vì sao sau khi nam chính biết được nguyên chủ là người hạ thuốc mình đêm đó lại ra tay tàn nhẫn như vậy được.
Nhưng từ khi xuyên vào trong tiểu thuyết, trở thành nữ phụ xinh đẹp thường xuyên bị người khác quấy rối, Tô Trăn liền hiểu rõ.
Ai mà hạ thuốc chiếm lấy cô một đêm, cô cũng nghĩ muốn cho đối phương phải chết, cho dù là nam hay nữ, đây là báo thù cho bản thân.
Kiên định giữ kín bí mật này, không thể để cho nam chính biết được!
"Đó là cái gì, hai người cứ từ từ nói chuyện, anh quay về trước đây."
Địch sư huynh cười đến xuân phong phơi phới, vẻ mặt như là xem đủ kịch hay rồi.
Dáng vẻ soái như vậy, khí chất tốt như thế, thế nhưng vẫn không theo đuổi được cô gái mình thích....nghĩ nghĩ thật khiến cho người ta cảm thấy cân bằng a!.
Cố Thanh Nhượng vẫn như cũ cười đến ôn hòa, nhưng Tô Trăn nhạy bén cảm thấy tâm tình của anh đang không tốt.
"Học trưởng cố, em cũng quay về đây, em...."
" Đi đi".
Cố Thanh Nhượng không chút quan tâm, để cho Tô Trăn đi.
Tô Trăn nhẹ thở ra một hơi.
Ngày thứ 2, võ quán nhà Ngô Đình chào đón một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.
Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném.
Người này đứng ở trong võ quán nổi bật đến mức mấy vị đại lão gia căn bản không thể nhìn.
" Mặt trắng nhỏ này từ đâu đến"
Sư huynh sư đệ rỉ tai nhau nói.
Lại còn là mặt trắng nhỏ lạnh lùng như băng tuyết.
Lúc nhóm Tô Trăn đi đến, Ngô Đình hai mắt phát sáng, kích động kéo lấy Tô Trăn, " Nhanh nhìn đi, là Cố Thanh Nhượng! anh ấy làm sao biết võ quán nhà tớ?"
Tiểu Đình em quen à? Thế thì tốt rồi, đứng đây cả một buổi sáng rồi, hỏi cũng không nói, chính là cứ đứng bất động như vậy, như xác sống.
Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt liếc nhìn ba người nhóm Tô Trăn, giống như căn bản không quen biết, "Cho hỏi ở đây tiếp nhận huấn luyện riêng không?"
"Có nhận.
Nhưng giá cả khá đắt, cậu có mang tiền không?"
Sư huỳnh xăm hình trái thanh long phải bạch hổ nhìn vóc dáng của Cố Thanh Nhượng có chút khinh thường.
Mặc dù vóc dáng nam thần như trong phim, nhưng cũng chỉ là ở trong phòng tập gym để chống đỡ trước mặt nhóm nữ sinh mà thôi, cho rằng luyện được hai tay cơ bắp thì có thể chạy đến võ quán thể hiện uy phong sao, có phần quá không biết tự lượng sức mình rồi.
Ở nơi như võ quán này, tôn sùng vũ lực, tôn trọng kẻ mạnh.
Cố Thanh Nhượng từ trong túi áo lấy ra một tấm chi phiếu, từ túi áo sơ mi lấy ra cây bút, soàn soạt viết " Hôm nay ngày đầu tiên, chính tại chỗ này, tất cả các người ở đây, cùng tôi luyện tập, đủ không?"
Các sư huynh đệ đếu rướn người lên đếm đếm con số 0 mà mắt tròn mắt dẹt, sau đó lắp bắp nói " đủ, đủ, đủ rồi!"
Những con số 0 ở trên đó có vẻ nhiều, sư huynh hỏi " Cái này có thể in ra sao?"
Giả mạo chi phiếu sẽ bị kiện.
"Có thể" Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt phun ra hai từ.
"Bởi vì ngân hàng này là của gia đình tôi".
Các sư huynh:!!!
Lần nữa nhìn Cố Thanh Nhượng nhưng ánh mắt đã khác trước, đây không phải là mặt trắng nhỏ, đây chính là kim chủ ba ba a.....!
Ba ba ngài muốn đánh như thế nào, mặt bên trái hay mặt bên phải, ngài cứ chỉ giáo.
"Thế thì đến đi".
Cố Thanh Nhượng bỏ đồng hồ ra, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh thô bạo kéo cà vạt, mở hai cúc áo hiếm khi nhìn thấy, vén tay áo lên, lộ ra trước mặt cơ bắp rắn chắc.
Người đàn ông xuyên qua mắt kính vân đạm phong kinh nhìn Tô Trăn đang khoanh chân ngồi dưới đất, giống như lão hổ khóa chặt con mồi.
Tô Trăn ngước mắt đụng vào đôi mắt đeo mắt kính của người đàn ông, theo bản năng đem cơ thể co rúm thành một đoàn.
Lúc người đàn ông quay người cúi đầu nở một nụ cười nhẹ hầu như khó có thể phát hiện ra.
" Đến đi".
Cùng luyện, chính là cùng đánh nhau, cùng luyện thân thủ.
Mấy người sư huynh đệ vì không muốn đánh hỏng kim chủ nên lúc tiến vào tập luyện chỉ cử mấy tiểu sư đệ yếu nhất.
"Ra tay nhẹ một chút a, người có tay chân tay yếu ớt, đánh hỏng người ta chúng ta bồi thường không nổi a..."
Nhóm các tiểu sư đệ giơ dấu tay Ok với các sư huynh, ý là bọn họ tự biết chừng mực.
Sau đó,.......!
" Phịch——!"
Tất cả mọi người trong võ quán bao gồm cả Tô Trăn, đều không nhìn thấy Cố Thanh Nhượng ra tay như thế nào,người đã bị anh đá bay.
Là tiểu sư đệ, tiểu sư đệ bị đá bay rồi.
Lặng ngắt như tờ.
Ngoài Cố Thanh Nhượng vẫn vân đạm phong khinh như cũ, thì tất cả mọi người đều nhìn vị tiểu sư đệ ngã chổng vó bên cạnh vẫn chưa hồi thần.
Vị tiểu sư đệ sau khi mơ màng bị đá bay, lập tức từ trên đất đứng dậy " Thêm lần nữa, lúc nãy tôi không chú ý!".
" Đổi".
Nam chính lạnh nhạt phun ra một câu, khoanh tay mà đứng, hơn nữa anh mặt đẹp như ngọc, da trắng môi đỏ mắt đen, giống như trích tiên ở trên núi ẩn cư.
Các sư huynh đệ hai mắt nhìn nhau, mới nãy nhìn cách ra tay của người này liền biết, người này cũng biết võ công, tiểu sư đệ tuyệt đối không phải đối thủ của anh ta.
Cố Thanh Nhượng ánh quét qua một lượt, trong nhóm các sư huynh đệ lại đẩy ra một người.
Bây giờ người lên tiếp theo này đã có kinh nghiệm, lại không khinh địch, hoàn mỹ tiếp được chiêu của Cố Thanh Nhượng......!
Hai chiêu...!sau đó....!
" Phịch——" người rơi xuống đất.
"Fuck! anh đến đá võ quán à?" Nhóm các sư huynh đệ bạo phát.
Ngô Đình không có chút tự giác khi huynh đệ nhà mình bị người ngoài chèn ép, ánh mắt phát sáng, " Nam thần quá là soái rồi a...."
Cố Thanh Nhượng vặn vặn cổ tay, nhắc nhở bọn họ " Tiền".
A đúng đúng đúng, lấy tiền rồi, lấy tiền rồi....!
Khí thế của các sư huynh đệ lập tức được thổi bùng lên.
Tiếp theo sau đó, Tô Trăn chính là nhìn thấy các sư huynh đệ cao to lực lưỡng trong võ quán, từng người từng bị đá bay.
Tô Trăn sợ hãi ôm chặt người, giá trị võ lực của nam chính này.....!trong tiểu thuyết cũng không có viết giá trị võ lực của nam chính lại cao như vậy a!
" Phịch——!" đại sư huynh thẹn thùng lúc trước đã bị đá bay xuống đất.
" ai yo, nhiều người vậy!" Rèm cửa được vén lên, là Kiều Lực Dương một đầu tóc vàng bắt mắt.
Vở kịch vừa kết thúc, anh ta đã nhịn không nổi đi nhuộm lại tóc.
Kiều Lực Dương kinh sợ nhìn " thi thể" nằm đầy đất, "Lão Cố cậu làm sao lại đánh người vậy? Cậu không phải đã đồng ý với Cố bá bá là không xuất thủ sao? ai trêu chọc cậu?"
Nghe thấy vậy, Địch sư huynh đang co rụt người, vẫn chưa ra tay, hoàn hảo đứng ở một bên run cầm cập, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng nhìn Tô Trăn.
Đây còn không rõ ràng sao, quá là rõ ràng rồi.....!
Nhưng đáng tiếc Tô Trăn không có nhìn anh ta, cô đang ngẩng đầu nhìn Kiều Lực Dương, cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Trong võ đường, có rất nhiều người sắc mặt đau khổ ôm miệng vết thương ngồi trên sàn, so với Cố Thanh Nhượng, vẫn như cũ một thân sạch sẽ dáng đứng như trúc.
Nam thần quả nhiên là nam thần.
Người so với người thật khiến người ta tức chết.
Cố Thanh Nhượng vẻ mặt vô cảm làm ra một tư thế " Mời", chỉ còn thừa lại mấy người, Địch sư huynh cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, bước chân vào sàn đấu "Huynh đệ gì đó ơi, ta cơ thể không được tốt...."
Khoa chân múa tay bắt đầu.
Kiều Lực Dương ngồi ở bên cạnh Tô Trăn " Em chọc tức cậu ta?"
"Em không có".
Tô Trăn ngoan ngoãn lắc đầu, cô làm gì có gan đi trêu chọc nam chính hung ác chứ.
"Cậu ấy mấy năm gần đây rất ít khi đánh người.
Ra tay cũng quá hung ác".
Kiều Lực Dương bắt gặp thấy ánh mặt Cố Thanh Nhượng lướt qua mình, vội vàng cách Tô Trăn một khoảng.
Trên sàn đấu, Địch sư huynh là người kiên trì lâu nhất trong tay Cố Thanh Nhượng, nhưng anh ta vẫn không thể nào chạy thoát khỏi vận mệnh bị đá bay.
Không thể không nói, nam chính mồ hôi đầm đìa thế nhưng vẫn rất hấp dẫn người nhìn.
Tô Trăn mặt đỏ bừng cúi thấp đầu.
Không được nghĩ lung tung, nam chính không phải của nữ phụ.
"Chỉ còn thừa lại một người?" Cố Thanh Nhượng hỏi.
Người còn thừa lại đó run rẩy gật đầu.
"Thế mua thêm một vòng nữa, vừa hay hoạt động gân cốt".
Hoạt động gân cốt....!
Lại mua thêm một vòng.....!
Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt nói, quay người định đi cầm bút với chi phiếu.
"Đại gia!" người cuối cùng mắt hàm lệ " Đại gia chỉ cần anh buông tha cho tôi, chi phiếu anh cứ cầm đi!"
Các sư huynh đệ vừa bị đánh gục, mắt như dao phay phi đến.
Bọn họ đều bị thương rồi, lại thêm lần nữa không phải chính là bị đánh thêm một trận nữa sao.
Cao lãnh nam thần đặc biệt thiện lương giải thích "Tiền tôi đã cho đi sẽ không thu hồi lại, lại cho thêm anh một tấm chi phiếu nữa".
"Không cần nữa không cần nữa..."
Tiền này quả thật không dễ kiếm, quả thật chính là muốn mạng mà...!
" Thế thì không được, đứng dậy."
Tục ngữ nói....!
Mời thần dễ tiễn thần khó.
Lúc nhận tiền nghĩ muốn chiếm được chỗ tốt, hiện tại chính là bị "chỗ tốt" hung ác dọn dẹp.
Vòng thứ 2, lại theo thứ tự vừa nãy, Cố Thanh Nhượng vừa giãn gân cốt, quả nhiên ra tay càng thêm mạnh mẽ.
Địch sư huynh nôn nóng và mong đợi nhìn Tô Trăn.
" Vị huynh đệ gì đó ơi, có cần vào trong nghỉ ngơi một chút, mọi người uống chút nước".
Địch sư huynh kéo theo cơ thể "ốm yếu" của mình, đem Cố Thanh Nhượng vào một gian phòng luyện tập nhỏ không người nghỉ ngơi.
"Tô Trăn là khách, rót trà dâng nước vẫn là để em đi cho.
Ngô Đình hai mắt phát sáng.
Địch sư huynh tức giận nói "Nói vớ vẩn, em vào thì có tác dụng gì..."
Địch sư huynh tha thiết nhìn Tô Trăn nhờ vả, "Tô Trăn muội muội, làm phiền em nha, vị bạn học này của em quả thật quá là lợi hại rồi, em nói với cậu ta là bọn anh trả lại tiền cho cậu ta, bảo cậu ta đi đi"
" Nhưng anh ấy...chắc sẽ không nghe em đâu..."
Tô Trăn bị các nhóm sư huynh đệ vây xung quanh.
"Em còn nói em không có chọc tức cậu ta.
Tối hôm qua lúc quay về chính là một mặt thối, hôm nay lại xuất thủ".
Kiều Lực Dương đẩy quầy chúng ra, sốt ruột nói " Cậu ta đã mấy năm nay không có xuất thủ rồi, nhưng hiện tại nhất định càng lợi hại hơn so với trước kia, em cố gắng khuyên cậu ta, nếu không những người này chết chắc".
"Em sẽ thử" Tô Trăn mềm mại nói "Các anh cũng không cần ôm hy vọng gì quá lớn".
Tô Trăn cùng với Cố Thanh Nhượng một phòng, người bị ăn chết chính là Tô Trăn a.
Địch sư huynh vẻ mặt cảm động, kéo Ngô Đình đang muốn đi xem náo nhiệt đi.
Kiều Lực Dương nhìn bóng lưng mỏng manh của con cừu nhỏ bước vào miệng hổ.
Không cần phải cảm ơn mình đâu lão Cố.
Trong phòng luyện tập nhỏ, người đàn ông anh tuấn cổ áo mở rộng đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào gương gắn tường,nhắm mắt dưỡng thần.
Nắm tay đã có chút đỏ.
Nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn Tô Trăn, lại nhắm mắt lại.
Dường như cô chỉ là một người lạ.
Tô Trăn ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Nhượng, trên mặt có chút mê man, thanh âm mềm mại, rót trà cho Cố Thanh Nhượng, "Học trưởng Cố, uống trà".
Cố Thanh Nhượng không có phản ứng, lông mi như cánh quạt.
"Học trưởng anh có muốn uống trà không?" Tô Trăn rất có sức nhẫn nại, cầm cốc trà để đến gần bên miệng của Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng vẫn như cũ không có phản ứng.
Lúc hai người ở riêng với nhau, biểu tình của Cố Thanh Nhượng sẽ không như vậy, nhưng hiện tại lạnh nhạt giống như con người trước kia