Tay đang đè lên tấm kính của Tô Trăn dần dần buông xuống, bị người đàn ông ở đằng sau giam lại trong lồng ngực.
Cố Thanh Nhượng đã mấy ngày chưa được nếm mùi vị của đôi môi đỏ mọng của Tô Trăn rồi, vừa mới chạm vào, càng ăn càng ngon.
Trong phòng chỉ còn tiếng nước từ miệng phát ra.
Tô Trăn lưng dựa vào người Cố Thanh Nhượng, quay đầu lại, tư thế này rất không thoải mái, cả người không có cách nào sử dụng sức, rất nhanh cả người đều dựa cả vào trong lòng của Cố Thanh Nhượng.
Đầu lưỡi của người đàn ông vươn ra, đôi môi mỏng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ, răng nhẹ cắn vào môi dưới của cô.
Cố Thanh Nhượng quay Tô Trăn lại đối mặt anh, hai người đầu chạm đầu, mũi chạm mũi, môi của Cố Thanh Nhượng thỉnh thoảng lại hôn nhẹ Tô Trăn một cái.
Tiếng hít thở nặng nề của nam và nữ giao nhau.
Tay của Cố Thanh Nhượng di chuyển xuống phía dưới, đặt tại chỗ khóa váy của Tô Trăn, dường như có ý định giở lại trò cũ.
Mặc dù Tô Trăn biết phòng bên kia không thể nhìn thấy được bản thân, nhưng biết là một chuyện, nhìn thấy dường như là hai căn phòng đều có thể liếc phát là thấy rõ phòng bên kia luôn vậy.
Cố Thanh Nhượng như vậy là muốn kích thích tinh thần của Tô Trăn.
Tô Trăn nhìn vào đôi mắt lười biếng của Cố Thanh Nhượng, tay nhỏ chặn lại đôi tay lớn xấu xa của anh.
" Không được!"
" Phải không" Giọng nói thanh nhuận của người đàn ông.
Dường như là vì nói với Tô Trăn rốt cuộc là được hay không, người đàn ông cố ý kéo khóa xuống một chút.
" Không được!"
Tô Trăn có một ảo giác dường như người ở phòng sát vách có thể nhìn thấy được ở bên trong này, điều này là một thách thức rất lớn với cảm giác xấu hổ của Tô Trăn.
Cố Thanh Nhượng thật ra cũng không định ở trong này làm gì đó với Tô Trăn, chỉ là muốn trêu đùa cô một chút.
Sau khi Tô Trăn bị trêu chọc đến phát bực, giống như một con mèo nhỏ lộ móng vuốt, rất thú vị.
"Trăn Trăn hiện tại xấu hổ như vậy, lúc cao trung cũng không như vậy a".
Tô Trăn không nghe hiểu Cố Thanh Nhượng nói gì.
Ở phòng khác, ba Tô và mẹ của nam sinh xem mắt kia nói chuyện đến vô cùng vui vẻ.
Nam sinh mặc áo caro đứng dậy rót rượu cho ba Tô.
Cố Thanh Nhượng lộ ra tia trào phúng.
Đôi tay không có bao nhiêu sức của Tô Trăn, tách tay của Cố Thanh Nhượng ra.
" Làm sao? Sợ à?
Người đàn ông nhẹ gặm cằm dưới của Tô Trăn.
" Em đi từ chối bọn họ..."
"Em không phải từ chối không nổi sao?" Người đàn ông hỏi ngược lại " Nếu đã không từ chối được, thế thì chính là thuận theo tự nhiên sao?"
Cố Thanh Nhượng quay người Tô Trăn lại " Em xem, ba của em rất vừa lòng với người con rể này.
Anh ta hiện tại có được tính là vị hôn phu tương lai của em không?
Thanh âm tê dại của người đàn ông ở bên tai Tô Trăn cười lên " Thế chúng ta chính là không danh không phận làm loạn, anh một chút cũng không để ý."
Cố Thanh Nhượng cười đến mức khiến cho Tô Trăn sợ hãi.
Trong mũi của Tô Trăn hít thở hơi thở của anh, tai nghe tiếng hít thở nặng nề của anh, cả người bị anh vây trong lồng ngực, môi đỏ thì thỉnh thoảng bị anh ăn, cả người đều bị anh khống chế, toàn thân tê dại, còn phải mở to mắt nhìn ba Tô và đối tượng xem mắt của cô uống rượu, loại mùi vị này.......!
Thật sự bị Cố Thanh Nhượng nói trúng rồi.
Tô Trăn xấu hổ đỏ bừng mặt, một chút cũng không muốn nhìn tình cảnh trong căn phòng kia.
Nhưng Cố Thanh Nhượng bá đạo vẫn không định bỏ qua cho cô.
"Chuyện chung thân đại sự, không nhìn cho rõ thì làm sao được đây?"
Chung thân đại sự cái phân chó ấy!
Nói cứ như là anh sẽ để chuyện nó thành công ấy.....!
Tô Trăn lắc lắc cánh tay của Cố Thanh Nhượng, quay người tiến vào trong lòng anh, mặt chôn và trong lòng anh " Em không muốn nhìn....."
" Không nhìn cũng được.
Thế thì nghe đi" Người đàn ông rất là "săn sóc".
Cố Thanh Nhượng gọi một cuộc điện thoại "mang vào đây".
" Dạ thiếu gia".
Chuyện mà ba Tô lo lắng nhất lại một lần nữa lập lại.
Mấy lần trước đều xuất hiện nam sinh nhìn trúng Tô Trăn, trưởng bối lúc đầu đồng ý, sau đó không biết vì sao lại điên cuồng phản đối.
Nhưng lần này không giống, mẹ của nam sinh kia rất tán thành cuộc hôn nhân này.
Trong sảnh khách sạn, một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc, được nhóm vệ sĩ đưa đến.
"Chính là phòng này."
" Xin ngài cứ yên tâm, vợ cùng con của tôi không hiểu chuyện, tôi nhất định sẽ đem về nhà dạy dỗ thật tốt.
Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, sầm mật mở cửa ra.
Cố Thanh Nhượng để điện thoại ở bên tai Tô Trăn để cô nghe " Con rùa vàng lại mất rồi."
Cố Thanh Nhượng trên miệng thì lúc nào cũng nói là không để ý, nhưng mỗi lần đều sẽ ra tay đem mọi chuyện rối tung lên.
Có thể thấy đây là một người đàn ông cực kỳ vặn vẹo.
Trong phòng lại một lần nữa diễn lại cảnh đột nhiên lật mặt.
Nhưng lần này chủ yếu là mâu thuẫn giữa ba mẹ của nam sinh.
" Con trai khó khăn lắm mới có thể tìm được người nó thích, gia thế so với gia đình nhà chúng ta cũng coi như là môn đăng hộ đối, ông ngăn cản cái gì?"
Bà mẹ của gia đình kia nhìn có vẻ vô cùng hòa khí, nhưng lúc ra tay cấu véo chồng thì cũng không hề chùn tay.
"Tôi không đồng ý, vừa mới gặp mặt một lần sao bà đã biết là hợp với con trai chúng ta!"
"Thế nên mới để bọn nó lấy kết hôn là tiền đề điều kiện để yêu đương đó!"
" Yêu đương cái mông!"
Mẹ của nam sinh ném cái túi hàng hiệu " Ông rống lên với tôi! Ông nói với tôi cái mông! tôi xem ông không phải không vừa mắt con dâu, mà là ông không vừa mắt với tôi đi! Làm sao, hồ ly tinh ở bên ngoài muốn phù chính? Cửa sổ cũng không có nhé!"
Nam sinh mặt đỏ bừng nhìn ba mẹ mình cãi nhau "Xin lỗi Tô bá bá."
Ba Tô Tô Quốc Cường ngẩng đầu uống rượu, bên tai là tiếng cãi nhau của vợ chồng hai nhà kia.
Thái độ của hai người đều rất cứng rắn.
Nếu như đổi lại là lúc trước, lúc công ty không xảy ra vấn đề gì, ông đã sớm rời đi từ lâu rồi, việc gì phải ở đây chịu ngột ngạt làm gì?
"Tô bá bá, bá yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với Tô Trăn".
Nam sinh son sắt thề thốt "Ba, người không cần nói gì nữa, con cũng lớn rồi, con là thật sự muốn qua lại với Tô Trăn".
" Con chỉ mới gặp mặt cô ta có một lần, con...."
Ba của nam sinh rất muốn hét vào mặt nam sinh kia, chính là không muốn mắng con trai, con trai rất ngoan, có trách thì nên trách con gái Tô gia và Tô gia.
Đều đã bắt được quan hệ với nhân vật lớn ở thủ đô rồi, còn gây tai họa cho tiểu nhận vật bọn họ làm cái gì chứ.
Cố Thanh Nhượng dường như đã xem náo nhiệt đủ rồi, chủ động kéo khóa váy của Tô Trăn lên, còn thay cô sửa lại quần áo và tóc rối.
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trên đỉnh đầu của Tô Trăn, giọng điệu lười biếng, đem thiếu nữ từ trong lòng đẩy ra "Đi đi ".
Tô Trăn: ".....Hả?"
Trên khuôn mặt thanh nhã của Cố Thanh Nhượng lộ ra ý cười, chạm nhẹ vào mũi Tô Trăn, cười nói "Sao vậy, thất vọng à? thế chúng ta tiếp tục nữa nhé."
"Không không...thế em đi đây".
" Không có lễ độ".
Cố Thanh Nhượng nắm lấy cánh tay Tô Trăn không buông.
Tạm biệt".
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ.
" Xưng hô nữa".
Cố Thanh Nhượng không phát ra âm thanh khẩu hình môi là hai từ " ca ca".
"Ca ca..."
"Trăn Trăn ngoan".
Người đàn ông vừa lòng, lúc này thật sự bỏ qua.
Lúc Tô Trăn quay về, người nhà gia đình kia đều đi rồi.
Ba Tô một người ở bên trong uống rượu say khướt.
Nhìn thấy Tô Trăn quay lại, Tô Quốc Cường liền tức giận, đập vỡ cốc.
"Mày đi chỗ nào vậy? Mày có biết ba mày vô cùng mất mặt không? Tao hỏi mày một lần nữa, mày có phải ở bên ngoài đắc tội với người nào không? Văn Văn không giống như mày!"
Tô Văn, con gái của mẹ kế nguyên chủ và Tô Quốc Cường.
Mẹ kế là lúc nguyên chủ 10 tuổi mới gả đến, nhưng Tô Văn thế nhưng chỉ nhỏ hơn cô có 1 tuổi, nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện gì rồi.
Thái độ của Tô Quốc Cường vô cùng tồi tệ.
Tô Trăn gần đây bị ông ta ép đi xem mắt, vốn dĩ đã rất phiền chán, bị ông ta nói như vậy, tượng đất cũng có mấy phần tính tình.
Vốn dĩ Tô Trăn cũng chẳng có tình cảm gì đối với người ba này của nguyên chủ.
"Hại ba bị mất mặt không phải là con, người hại công ty ba bị phá sản cũng không phải là con".
"Văn Văn của ba tốt như vậy, nó vì cái gì không đi xem mắt để giải quyết vấn đề công ty của ba hả?"
Tô Quốc Cường bị Tô Trăn nói cho nghẹn họng, trong đầu hiện lên hình ảnh vợ ông lệ rơi đầy mặt.
"Văn Văn chỉ là một học sinh cao trung, còn là đứa trẻ, mày nói ra loại chuyện này mày còn có lương tâm không, có phải là chị gái không vậy?"
Giống như một lời thành sấm.
Sau đó, sự thật chứng minh, Tô Trăn không phải là chị ruột của Tô Văn.
Hiện tại vẫn chưa có ai biết chuyện này.
"Những điều có thể làm, con đều làm hết rồi, con chẳng có việc gì phải xin lỗi ba cả, con muốn quay về trường.
Người vẫn luôn yếu đuối như Tô Trăn khó có được lúc có thái độ mạnh mẽ như vậy, đẩy cửa trực tiếp rời đi.
**
Tô Trăn quay lại trường, bắt đầu kiểm tra lại tài khoản ngân hàng của mình.
Tô Quốc Cường mặc dù không có coi trọng Tô Trăn, không có yêu thương cô như là yêu thương con gái út kia, căn bản là nuôi thả, nhưng chi tiêu trước giờ không bao giờ để cô thiệt thòi.
Nguyên chủ tiêu xài hoang phí, số tiền dư chẳng còn bao nhiêu.
Đây chính là điều phiền phức nhất.
Xác thực Tô gia đối xử với Tô Trăn rất kém, nhưng cũng không thể phủ nhận Tô Trăn là người Tô gia, là Tô Quốc Cường nuôi lớn, hơn nữa về mặt vật chất vẫn rất tốt.
Tô gia xảy ra chuyện, đối với Tô Trăn mà nói chính là không thể chặt đứt mối quan hệ phức tạp này.
Chứ đừng nói gì đến nguyên chủ, đó là baba ruột của cô ta.
" Quá là rắc rối rồi...."
Để cô xuyên thành một đứa trẻ mồ côi không tốt sao...sẽ chẳng phải bận tâm đến những vấn đề như bây giờ.
**
Ba ngày sau là ngày đi dã ngoại.
Đây là hoạt động đã sắp xếp từ trước.
Tô Trăn và mấy người bạn cùng phòng đều báo danh, bao gồm cả người hay đi làm thêm Tần Tiểu Manh.
Mùa thu, những cây được trồng ở bên đường tại ngoại ô của Bắc Kinh, những chiếc lá ở trên những cành cây tại lúc mọi người không chú ý đến, giống như được nhuộm màu thành sắc đỏ phong tình.
Trên những con đường ở đây, đều là những loại cây như vậy.
Xe phóng như bay trên cao tốc, những hàng cây đỏ trên con đường quanh co giống như một dải duy băng uốn lượn tung bay về phía xa.
Trong không khí có lẫn mùi vị của mùa thu.
Hoạt động là do hội sinh viên tổ chức, các sinh viên đều cùng nhau đi, thuê mấy chiếc xe to đi.
Tần Tiểu Manh gần đây trở lên xinh đẹp hơn, trở lên càng thích cười hơn.
Quần áo dù không đắt, nhưng trong việc phối đồ và ăn mặc được chú trọng hơn trước rất là nhiều.
Tần Tiểu Manh chủ động muốn ngồi cùng một chỗ với Tô Trăn.
Bởi vì chuyện vở kịch lần trước, nên danh tiếng của Tần Tiểu Manh trong nhóm sinh viên không được tốt cho lắm.
"Xin lỗi Tô Trăn, lúc trước là do mình không hiểu chuyện, mình xin lỗi cậu".
Lên xe, Tần Tiểu Manh trầm mặc rất lâu quay đầu nhìn Tô Trăn.
Tô Trăn lắc lắc đầu " Tớ không tính toán nữa rồi".
Tô Trăn phát hiện, so với cục diện rối rắm của Tô gia kia thì chuyện nhỏ với Tần Tiểu Manh thì coi là gì đâu.
"Cậu tha thứ cho mình thì tốt quá".
Tần Tiểu Manh nở nụ cười "Tô Trăn, chúng ta sau này vẫn là bạn tốt nhất của nhau được không?"
Tô Trăn " Hả?"
Các cô lúc trước là bạn tốt à....?
Chỗ dã ngoại nói là núi thật ra chỉ là một gò đất cao ở bên cạnh con suối, đây là khu danh lam thắng cảnh, phong cảnh đẹp, nước rất trong.
Ở đây là khu đất rộng, rất thích hợp để hoạt động dã ngoại tập thể.
Trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng lúc trước, có một người thanh niên giả kỹ năng dựng lều vải.
Tô Trăn dường như thật sự có kỹ năng dựng lều trại.
"Tô Trăn cậu dựng xong chưa?" Ngô đình bên kia vẫn còn một đống đồ, Tô Trăn bên này đã dựng lên được rồi.
" Oa, kỹ năng thiên phú của cậu thế mà lại là dựng lều a!"
Mã Y Minh vỗ bả vai của Tô Trăn, cô ấy đem đống đồ của bản thân mang đến " Vẻ ngoài xinh đẹp như này, kỹ năng thiên phú vô cùng lóa mắt...."
Kỹ năng vô dụng này của Tô Trăn hiện tại xem ra rất có tác dụng, tính cả Ngô Đình và Mã Y Minh, tốc độ dựng lều của cô đã vượt qua cả 3 người rồi.
"Tô Trăn, tớ có thể chen chúc chung một lều với cậu được không?" Tần Tiểu Manh ngồi xổm khảy khảy đống đồ.
" Không cần, tớ có thể dựng lều".
Tô Trăn dựng lều rất tự tin.
Ngô Đình và Mã Y Minh đứng ở một bên.
Ngoan ngoan, đây là một tình cảnh nhìn thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái.
Một đại mỹ nữ ngực tấn công mông phòng thủ, môi đỏ rực, xắn tay áo lên, trong miệng gậm cái cờ-lê, trên cổ đeo đinh ốc vít, thở hổn hển đi xung quanh để dựng lều.
Mỗi lần dựng xong một đỉnh, đều có một tràng vỗ tay nhiệt liệt lớn.
"Cậu như thế này quá mệt rồi, không cần nữa, tớ với cậu cùng chen chung một lều ở một đêm là được rồi.
Tần Tiểu Manh kéo tay Tô Trăn dự định nhân cơ hôi chiếm chỗ tốt.
Tần Tiểu Manh vẫn là Tần Tiểu Manh trước kia, mặc dù vẻ ngoài nhìn có chút thay đổi, nhưng thực tế thì vẫn thế.
Cô ta muốn chen chung một chỗ với Tô Trăn, nhưng Tô Trăn lại không muốn chen chung một chỗ với cô ta.
" Tớ giúp cậu dựng lều, mọi người đều ngủ cho thoải mái được không?" Tô Trăn ngờ vực nhìn Tần Tiểu Manh, nhưng đồ vật ở trong tay đặt xuống rồi.
" Tớ không muốn cậu phải khổ cực như vậy...."
"Cô thôi đi, cô chính là muốn dính lấy Tô Trăn, xem xem