Thư Nhĩ cười ngọt ngào, "Anh trai, anh thấy thế nào?"
Hoắc Triều ném khăn lông lên sô pha, thái độ kiên định, "Cái gì mà thế nào? Chuyện này không có khả năng."
Nếu người khác biết cậu cầm kim chỉ đan túi xách cho Thư Nhĩ, giống một đám con gái suốt ngày bày trò, làm sao cậu còn mặt mũi lăn lộn ở cái Kinh Thị này nữa?
Nếu để Phó Trầm đối thủ một mất một còn của cậu biết được, cậu làm sao còn thể diện đi gặp người khác?
Loại chuyện đan vá này không phải là việc của một người đàn ông nên làm.
Từ nhỏ đến lớn cậu cũng chưa từng biết đan len là cái gì.
Thư Nhĩ chu miệng, cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà còn muốn làm nũng, nhưng lúc này, bên phía Hoắc Triều truyền đến tiếng đập cửa, đoán chừng là có người tìm cậu.
Hoắc Triều nói một tiếng "Thôi", sau đó liền tắt máy.
Gương mặt anh tuấn của nam chủ lập tức biến mất.
Thư Nhĩ nhún vai, vẻ mặt không sao cả, đưa điện thoại di động ném sang một bên.
Cô cũng biết nam chủ không dễ lừa dối như vậy, cũng không có khả năng dễ dàng đồng ý đan túi cho cô.
Như bây giờ là tốt nhất.
Hoắc Triều càng nói không thể đan, cô càng muốn cậu phải làm. Càng có tính khiêu chiến, cô càng cảm thấy hứng thú.
Cuộc sống mà, phải tìm điều thú vị để làm chứ.
Đau lòng cho nam chủ một giây đồng hồ. Thư Nhĩ buông di động sau đó vùi đầu vào học tập.
Đối với tình hình hiện tại mà nói, đại học chính là con đường tốt nhất cho cô, cho nên cô đối với học tập rất để tâm, không hề dám lơ là cảnh giác.
-
Ngày hôm sau là thứ sáu, mặc dù thứ sáu ở trường không có tiết tự học nhưng sau khi tan học, Thư Nhĩ sửa sang lại sách giáo khoa, bài thi, dự định cuối tuần ôn tập.
Cô sửa soạn xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm hưng phấn.
"Trương Bối Bối cùng Lý Tư Giai ở cửa nhà ăn ca hát để kéo phiếu!"
"Mọi người đi mau!"
"Có náo nhiệt để xem!"
Ninh Manh nghe vậy vội mở to mắt chuẩn bị hóng chuyện, "Trời ơi, cậu ta vừa nói cái gì? Ca hát kéo phiếu cho Trương Bối Bối? Trương Bối Bối cùng Lý Tư Giai bây giờ liên thủ với nhau?"
Thư Nhĩ xoay chuyển tròng mắt, trong lòng cũng có chút tò mò, cặp sách rất quan trọng, cô dứt khoát liền đặt nó lên bàn học, sau đó đối với vẻ mặt hứng thú bừng bừng của Ninh Manh nói, "Chúng ta đi xem một chút."
Những lời này đối với người hóng hớt như Ninh Manh rất hợp, cô vội vàng gật đầu, "Được nha!"
Thời điểm hai người đến cửa nhà ăn, phía trước đã bị học sinh toàn bộ ba khối vây chặt như nêm.
Thư Nhĩ nhìn sang bậc thang liền nhìn thấy, biết chuyện Ninh Manh vừa nói phỏng chừng chính là sự thật.
Trương Bối Bối cầm microphone ca hát, Lý Tư Giai hát bè. Cũng không biết Trương Bối Bối làm cái gì, lại làm cho Lý Tư Giai chủ động rời khỏi cuộc cạnh tranh, cam tâm tình nguyện làm phông nền.
Cho nên, hiện tại hai người này muốn thông đồng với nhau để đối phó với cô? Bởi vì cơ hội chiến thắng của cô là cao nhất?
Có thể làm hoa hậu giảng đường, nhan sắc Trương Bối Bối đương nhiên không kém, càng đừng nói hôm nay cô ta còn cố ý trang điểm, diễm lệ động lòng người, hát cũng dễ nghe.
Dưới đài rất nhiều nam sinh ồn ào, nói phải bỏ phiếu cho cô ta.
Thư Nhĩ hừ lạnh một tiếng, ôi đàn ông !
Một đám người đứng trước đều xung phong bỏ phiếu cho Trương Bối Bối, liền le lói một số người nói bỏ phiếu cho cô.
Cô không nghĩ tới chỉ là hoạt động bình chọn "Nữ Thần Giảng đường" nho nhỏ, tại sao phải cạnh tranh kịch liệt như vậy, muốn danh hiệu đến mức có thể làm tất cả thủ đoạn. Trương Bối Bối cũng rất năng lực, lại nghĩ tới phương pháp hợp tác với Lý Tư Giai.
Ninh Manh ở một bên thật cẩn thận kiến nghị, "Lỗ tai nhỏ, cậu có muốn lên đài hát một bài không, tiện thể nhảy vũ đạo gì đó?"
Thư Nhĩ không biết nguyên chủ ca hát khiêu vũ thế nào, còn cô chính là tiểu thư Thư gia được bồi dưỡng từ bé, khiêu vũ, dương cầm, hội họa hay thư pháp cô đều từng học qua, hơn nữa thiên phú cũng coi như tạm được, học đều có chút thành tích. Nhưng cô không có ý định dùng biện pháp của Trương Bối Bối, như vậy không phải bắt chước người ta sao, quá hạ giá!
Cuộc bình chọn đã tiến vào giai đoạn quan trọng, trước thứ hai, tất cả mọi người đều có thể thay đổi lựa chọn.
Thư Nhĩ nhìn người trên đài, trong lòng nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
Khẳng định có biện pháp.
Thời điểm Thư Nhĩ còn đang suy nghĩ , di động trong tay cô vang lên, cô nhìn qua chính là Hoắc Triều gọi điện thoại tới.
Cô nhìn Ninh Manh nói qua một tiếng, sau đó tìm một góc yên tĩnh, tiếp nhận điện thoại.
"Cô đang ở đâu?" Hoắc Triều đã chờ ở cổng trường, nhưng người muốn cậu đưa về lại chậm chạp không có xuất hiện, cho nên lúc này mới có cuộc điện thoại này.
Thư Nhĩ nắm di động, "Em đang đứng trước cửa nhà ăn."
Hoắc Triều nhíu mày, "Cô đứng đó làm gì?"
Thư Nhĩ giọng điệu nhẹ nhàng, "Xem Trương Bối Bối ca hát nha."
"Cái gì?"
Thư Nhĩ khó có được kiên nhẫn mà giải thích, "Trương Bối Bối cùng một nữ sinh Cao Nhị khác liên thủ với nhau để kéo phiếu cho cô ta, hiện tại còn đang đứng trước cửa nhà ăn ca hát, fan của cô ấy đã chiếm hết khu này rồi, rất nhiều người muốn bỏ phiếu cho cô ấy."
Hoắc Triều bên kia trầm mặc hai giây, sau đó nói, "Cô ở đó chờ tôi một chút, tôi đến ngay."
-
Hoắc Triều tới rất nhanh, Thư Nhĩ vừa thấy cậu, liền nhảy nhót chạy tới bên người cậu.
Cậu nhìn một màn trước cửa nhà ăn, thấp giọng chửi bậy một tiếng. Mười vạn tiền gà rán trà sữa đã cho ra ngoài còn kém xa hoa hậu giảng đường ca hát nhảy múa? Xem đám nam sinh này háo sắc giống nhau, nhìn xem có bao nhiêu chân thành.
Thư Nhĩ đi đến trước mặt Hoắc Triều, kéo kéo vạt áo của cậu, thanh âm nũng nịu, "Anh trai ~"
Cô lại phải làm cho nam chủ xuất ít chút lực.
Hoắc Triều cúi đầu nhìn cô một cái, "Tôi biết rồi."
Cậu biết?
Thư Nhĩ có chút ngoài ý muốn, cô còn chưa nói xong đâu, mới chỉ gọi một tiếng anh trai mà cậu biết cô muốn nói cái gì?
Xem ra mấy ngày nay cô dạy dỗ nam chủ cũng không phải không có hiệu quả.
Ít nhất hiện tại nam chủ đã biết muốn giúp cô tranh thủ giành lấy danh hiệu nữ thần này.
Thư Nhĩ đứng ở bên người Hoắc Triều yên tĩnh nhìn người đứng trên đài biểu diễn.
Hai người đợi ở chỗ này trong chốc lát, chờ đến khi trời bắt đầu tối, Trương Bối Bối cùng Lý Tư Giai cảm thấy tình hình đã ổn, chuẩn bị kết thúc công việc, Hoắc Triều liền tiến lên, cùng Trương Bối Bối muốn mượn microphone.
Trương Bối Bối vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Hoắc Triều, "Cậu muốn làm gì?"
Hoắc Triều có chút không kiên nhẫn, cậu ở dưới đài đứng chờ đã lâu, kiên nhẫn đã khô kiệt, hơn nữa cậu không thích nghe người khác ca hát, lần này lại đứng nghe lâu như vậy, cậu cảm thấy lỗ tai mình đã chịu đủ tra tấn.
Hoắc Triều ngắn gọn trả lời, "Tôi có việc."
Trương Bối Bối trong lòng giật mình.
Hoắc Triều sẽ không vì kéo phiếu cho Thư Nhĩ mà chính mình lên đài ca hát nhảy múa đấy chứ?
Chẳng lẽ nam thần nổi tiếng Hoắc Triều có thể vì Thư Nhĩ làm được đến tận bước này?
Bỏ xuống tất cả thể diện, chỉ vì muốn giành chiến thắng cho cô ta?
Tưởng tượng đến khả năng này, Trương Bối Bối liền dứt khoát mà đem microphone cho Hoắc Triều.
Nếu Hoắc Triều thật sự làm được như vậy, vậy chuyện thất bại lần này, cô cũng sẽ chấp nhận.
Không chỉ chấp nhận, cô sẽ còn hâm mộ Thư Nhĩ!
Ngẫm lại xem, đấy chính là chuyện thế kỷ, lịch sử chỉ có một.
Phải biết rằng, Hoắc Triều đối với hạng mục vui chơi giải trí này không có thiên phú, trước nay trong ngày thành lập trường cậu chưa từng biểu diễn tiết mục gì, nhưng là hiện tại cậu ta chuẩn bị cống hiến năng lực của mình hát một bài?
Nghĩ như vậy, Trương Bối Bối hưng phấn lấy ra di động của chính mình, chuẩn bị ghi lại một màn biểu diễn đi vào lịch sử.
Chẳng qua vài giây sau, cô mới biết được chính mình nghĩ sai rồi.
Bây giờ Hoắc lão đại còn chưa phát rồ đến như vậy.
Hoắc Triều nhận được microphone sau đó lời nói cũng không nhiều lắm, chỉ nói đúng một câu.
Nhưng chỉ một câu này cũng đủ thắp lên ngọn lửa nhiệt tình của mọi người.
Lời cậu nói chính là, "Chỉ cần mấy người bỏ phiếu cho Thư nhĩ, có thể tìm tôi lấy bao lì xì. Mỗi ngày 20 cái, mỗi cái một ngàn, sẽ diễn ra đến thứ hai khi có kết quả, yên tâm, mỗi người đều có phần."
Nói xong, cậu dứt khoát đem microphone trả lại cho Trương Bối Bối.
Thư Nhĩ hiện tại chưa có ưu thế thắng lợi áp đảo, chỉ có thể chứng minh tiền cậu bỏ ra còn chưa đủ nhiều.
Chỉ cần cậu chịu bỏ tiền,
Đừng nói đến cuộc thi bình chọn nho nhỏ này, cô có muốn nổi tiếng, cậu cũng có thể bỏ tiền kéo phiếu cho cô, khiến cô một đường thành danh!
-
Hoắc Triều tay đút vào túi, không chút để ý đi tới bên cạnh Thư Nhĩ, Thư Nhĩ cảm thấy nam chủ chính là nam chủ, trừ bỏ chuyện cậu có hơi ngu ngốc, nhận nhầm ân nhân cứu mạng, trên người vẫn có bóng dáng của nam chính tiểu thuyết.
Tỷ như, cậu rất hào phóng! Tiêu tiền vì cô cũng không chớp mắt! Bộ dáng tôi đây không có gì ngoài tiền!
Chẳng qua tác giả này năng lực chưa đủ, tình tiết thiết kế vô cùng không tốt, trong sách đều không có chi tiết nào nam chủ tiêu tiền vì nữ chủ, có thể là bởi vì nữ chủ là tiểu thư gia đình giàu có, cho nên không cần đến tiền của nam chủ sao?
Cho nên nam chủ căn bản không có cơ hội biểu hiện năng lực này của chính mình?
Nữ chủ không cần, nhưng cô rất cần nha!
Nam sinh nguyện ý bỏ tiền vì người mình thích thật là soái!
Đặc biệt là vừa rồi Hoắc Triều dùng dùng thái độ cao ngạo không để bụng nói phát bao lì xì, toàn thân giống như tỏa sáng. Trước kia cô không phải chưa từng gặp phú nhị đại, đời trước cô còn gặp rất nhiều kẻ có tiền, nhưng không có một ai có được khí chất nam chủ như cậu.
Đáng tiếc nam chủ hiện tại cũng chỉ là một học sinh cao tam, nếu hiện tại nam chủ là tổng tài bá đạo, cô khẳng định cũng muốn ép khô tiền của cậu.
Đã làm, đương nhiên phải làm đến tận cùng. Bệnh công chúa cũng có tôn nghiêm của bệnh công chúa. Không phải nói muốn làm liền đủ tư cách để làm.
Đáng tiếc...... Bọn họ gặp nhau quá sớm.
Chẳng qua nếu là gặp nhau muộn hơn, nữ chủ xuất hiện, cũng không có chuyện cô trở thành nữ phụ thảm thương.
Thư Nhĩ cười tủm tỉm đi đến bên người Hoắc Triều, vuốt mông ngựa nói, "Anh trai, vừa rồi anh siêu cấp đẹp trai."
Hoắc Triều nhẹ nhàng bâng quơ, "Không có gì."
Thư Nhĩ cong môi cười một cái, "Anh trai, trước đây anh theo đuổi nữ sinh cũng tốn nhiều tiền vậy sao?"
Hoắc Triều cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi lại, "Cô nói sao?"
Cậu lớn như vậy, cũng chưa dính líu với nữ sinh nào như cô, nhiều nữ sinh sao, có cái rắm ấy.
Thư Nhĩ nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là không có?
Haha
Chẳng qua cũng là con người, luôn có lần đầu tiên.
Sự tình giải quyết ổn thoả, hai người cuối cùng cũng có thể về nhà.
Ninh Manh nghe xong lời phát biểu của Hoắc Triều, đã thức thời về nhà từ trước. Anh em của cậu hôm nay cũng không về cùng bọn họ, đoán chừng có việc riêng cần giải quyết, cho nên hiện tại chỉ có Thư Nhĩ đi cùng Hoắc Triều.
Đoán chừng ngày mai Thư Nhĩ sẽ bị Ninh Manh trêu ghẹo. Chẳng qua hôm nay Hoắc Triều biểu hiện cũng vô cùng ngoài ý muốn.
Chính là cảm thấy tiền gà rán quá uổng phí, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Mặc kệ vì cái gì, nam chủ hôm nay biểu hiện như vậy cô hết sức thưởng thức.
Thư Nhĩ ngồi ở yên sau, trên đường về nhà cô đột nhiên phát hiện một cửa hàng nhỏ hết thức thú vị.
Cô vội nói, "Anh, dừng một chút, dừng một chút."
Hoắc Triều đạp phanh, thanh âm trầm thấp dễ nghe theo làn gió truyền vào trong tai cô, "Lại làm sao nữa?"
Đôi mắt xinh đẹp hơi hơi cong lên, nam chủ biểu cảm thế này cũng thật sinh động.
Cô nhảy xuống , chỉ tay phía đối diện, mặt đầy hưng phấn mà nói, "Anh trai, anh mau xem cửa hàng phía bên kia đi!"
"Cái gì?"
Chờ Hoắc Triều thấy rõ cửa hàng đối diện, cậu chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Cửa hàng kia không phải là một cửa hàng gì khác, mà lại là cửa hàng chuyên bán len sợi kim chỉ!
Anh vừa giúp cô một chút, cô còn muốn anh đan túi cho cô?
-------
Edit: Dịch bệnh bùng phát rồi, mọi người nhớ cẩn thận nhé. Đeo khẩu trang và rửa tay thường xuyên. Mình ở HN cũng không biết tình hình thế nào nữa.