Khi rèm cửa được đóng lại, Tiêu Hàn Tuyết rùng mình và trốn bên cạnh giường, ôm chân ngồi thụp xuống.Điện thoại di động của cô ta phát ra âm thanh vang trời, vô số tin nhắn đổ về, có tò mò, có bỏ đá xuống giếng, chỉ một vài cái thật sự quan tâm.Hiện giờ tin tức đã lan rộng khắp giới phú nhị đại ở Tinh Thành, nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp đã bắt tên hung thủ muốn làm hại Diệp Phi, người đàn ông đó hiện bị Hoắc Tuần nhốt lại và đã khai ra kẻ chủ mưu của hai gia đình, hai gia đình cũng đã phái người ra ngoài truy tìm.Thật trùng hợp, có rất nhiều xe ô tô màu đen lang thang không mục đích gần nhà họ Tiêu, họ không phải là người qua đường, như thể đang tuần tra một thứ gì đó.Diệp Phi tránh được một kiếp, dễ dàng đoán được chính là do cô ta ra tay.Tiêu Hàn Tuyết vò đầu không thể nào hiểu nổi, chỉ trong vài ngày, cái con người ngu ngốc đó dường như được thoát thai hoán cốt, đầu óc linh hoạt hơn rất nhiều, vận may cũng được cải thiện.Điều quan trọng nhất là cô ta không biết người kia đã dùng những thủ đoạn đê tiện gì để khiến Hoắc Tuần đứng về phía mình.Trong óc loạn thành một đoàn, trước khi Tiêu Hàn Tuyết chưa kịp chỉnh trang đầu tóc,lại bị một cú đá văng cảnh cửa phòng làm sợ hãi đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh.Cô ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, đã thấy người cha nhân từ trước đây đang đỏ mặt tía tia xông vào, ném một xấp giấy đến trước mặt cô ta.Ông Tiêu lồng ngực phập phồng, lớn tiếng hỏi: “Tai tưởng những lời đồn đại bên ngoài đều là vô căn cứ, đúng là không kiểm tra thì cũng không biết, hóa ra con thật sự lừa tiền của Diệp Phi! Còn thuê kẻ sát nhân đó! ”Rốt cuộc giấy không thể gói được lửa.Tiêu Hàn Tuyết thay đổi vẻ mặt, cảm xúc của cô ta đang trên bờ vực suy sụp: “Đúng, là con.
Thời điểm ba toàn tâm toàn ý bồi dưỡng con trai làm người thừa kế sao không nghĩ đến con? Bây giờ nhà họ Diệp đến cửa thì giả làm một phụ huynh có trách nhiệm! Con đã nói ba cho con đến công ty làm nhưng bà không chịu, ba còn từ chối không cho con tiền tiêu vặt, ngay cả túi xách phiên bản giới hạn con cũng không thể mua.
Con còn có thể làm gì! “Không nghĩ con gái lớn lúc nhỏ ngoan hiền biết bao giờ lại nói ra những lời này, ông Tiêu nghẹn ngào buồn bã: “Ba không phải ko cho còn đi công ty làm, nhưng không thể ngay lập tức là ngồi vào ghế giám đốc, ngay cả anh con còn phải bắt đầu từ vị trí nhân viên thấp nhât sao?Còn về phần thiếu tiền tiêu vặt, điều kiện ba mẹ như vầy, đã cắn răng sắm sửa cho con hầu như tất cả những đồ xa xỉ cho bằng chị bằng em, gia đình chúng ta làm sao có thể so được với Diệp gia chứ.”Bà Tiêu bên cạnh thấy có chuyện không hay, vội vàng bước vào can ngăn.“Đây đều là chuyện phía sau.
Giáo dục con gái cần có thời gian.
Hiện tại vấn đề này phải giải quyết như thế nào đây? Xe bên ngoài trông đáng sợ quá.
Con không biết Diệp lão đại yêu con gái thương của ông ấy nhiều như thế nào.
Hơn nữa, lần này còn lôi cả Hoắc Tuần vào- cái vị đại sát thần, làm thế nào có thể kết thúc chuyện này đây? “Nhắc tới Hoắc Tuần, Tiêu Hàn Tuyết chung quy vẫn cảm thấy sợ.Ngoại giới có rất nhiều lời đồn về người này, hầu hết đều nói rằng hắn lãnh khốc vô tình, thậm chí tính cách có phần thô bạo, đã rơi vào tay anh ta, chắc chắn ko có kết cục tốt.Nước mắt lưng tròng, cô ta ôm lấy chân ông Tiêu cầu cứu.“Ba, giúp con với, con nhất thời mê muội, hơn nữa Diệp Phi không phải là ko có chuyện gì rồi sao? Con cũng không thành công hại người.
Ba và chú Diệp có quan hệ tốt như vậy.
Nếu ba giúp con đi cầu tình, chú ấy nhất định sẽ tha thứ cho con.”Mẹ Tiêu: “Đúng vậy, con gái mình Tiểu Tuyết vẫn còn nhỏ, không khỏi tránh được việc không hiểu chuyện mà làm sai.
Gia đình chúng ta đến trước cửa xin lỗi.
Lão Diệp nhất định sẽ thông cảm.
Hơn nữa Diệp Phi cũng không có chuyện gì, nhà bọn họ sẽ không thể nói được gì, chúng ta cũng có cơ hội biện giải.”Nhìn đến con gái yêu quý.Cha Tiêu mệt mỏi thở dài thườn thượt, “Chỉ còn cách này.
Ta vừa mới điều chỉnh hồ sơ chuyển khoản dưới tên con.
Con đã lừa Diệp Phi hơn 400 vạn tệ.
Chỗ thiếu hụt này, ta có đập nồi bán sắt cũng phải trả cho người ta.” “(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Diệp Phi bị buộc phải nghỉ ngơi ở nhà, không được đi làm trong ba ngày.Cô nhàn rỗi không có việc gì, mỗi ngày hết ăn đến ngủ, như một con heo.Mẹ Diệp không thể ngồi yên, lững thững đi tới đi lui trong phòng khách, “Ông nói, gái nhỏ đoán đúng không? Có thật là con gái nhà họ Tiêu làm không?”“Tôi cũng không chắc, vì vậy tôi mới sử dụng đến phương pháp này.
Dù tôi có đoán sai, cũng ko đến mức oan uổng người ta.” Cha Diệp trông bình tĩnh hơn mà uống một ngụm trà.
“Tôi đang nghĩ, có phải trước đây con gái mình bị Hoắc Tuần hạ cổ độc ko, bà xem hiện tại thông minh như vậy, làm việc lại chu toàn.
““Đúng vậy, yêu vào đúng là mất não, thất tình cũng úng não như nhau.
Hiện tại tôi nghĩ tốt rồi, mấy kiểu đàn ông như vậy tốt nhất cứ tránh xa một chút.”Hai vợ chồng ở đây điên cuồng bàn luận, không để ý dì Trương đang vội vàng bước tới.“Lão gia, phụ nhân, Hoắc tiểu tiên sinh đến rồi, đang ở bên ngoài, nói là muốn cùng tiểu thư chúng ta bàn bạc hợp tác?”Mới vừa nói xấu người hác xong, người ta đã đến cửa, cha Diệp một miệng phun trà ra ngoài.Đây chính là có tật giật mình.Ông sờ sờ râu, trừng mắt nói: “Gái nhỏ đang ngủ, không ai có thể quấy rầy.”Dì Trương xấu hổ: “Tôi có nói rồi, ngài ấy không chịu rời đi, một hai phải vào trong đợi, nói rằng nhà họ Diệp chiêu đãi không chu toàn, một ly nước cũng không mờ được.”“Lý nào lại như thế, trước đây gái nhỏ đi tìm hắn, hắn đã từng mời con bé được miếng nước nào chưa”, cha Diệp mắng.
“Không gặp chính là không gặp.
Con gái của lão Diệp này mà còn cần cùng hắn hợp tác à, chúng ta không thiếu tiền.
“Thấy thái độ của ông kiên định nên dì Trương cũng không nói thêm nữa, vội vàng đi ra ngoài truyền tin.Mẹ Diệp có chút lo lắng: “Như vậy có tốt ko?”“Có gì đâu, nghĩ đi, nếu gái nhỏ của mình mềm lòng mà lại coi trọng tên tiểu tử thúi này, về sau phải gả đến nhà người ta, bà liền không thể mỗi ngày ôm cháu ngoại ngoan ngoãn nữa đâu.”Mẹ Diệp bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đùi.“Nói rất đúng, ông xa, vẫn là ông thông minh hơn!”–Trợ lý Hàn gãi mặt, uể oải buồn ngủ.“Hoắc