Diệp Phi tựa như một con nai nhỏ bối rối, nhéo nhéo ngón tay một hồi lâu, sau đó mắt tròn mắt dẹt: “Tổng cộng những số không này là … một tỷ?”“Không nghĩ đến anh thật sự nhiều tiền đến như vậy , đáng sợ quá.”“…… Chẳng lẽ còn có thể là giả sao?” Hoắc Tuần hết cái để nói, không khỏi lấy tay chọc vào đầu cô: “Cô ở trong này chưa gì vậy? Có phải là não không đấy?Diệp Phi đánh tay hắn một cái, “Đừng có chạm vào, nếu đụng hỏng thì tôi phải làm sao bây giờ?”Cô tiếp tục nhìn kỹ hợp đồng, và chỉ vào điều khoản mới được thêm vào: “Tại sao năm trăm triệu này không đến đây một lúc, mà lại được thanh lý theo từng đợt mỗi tháng?”Hoắc Tuần liếc cô một cái: “Bởi vì tôi không thể tin được cô, nếu cô cầm tiền chạy đi không cho tôi gặp đứa nhỏ, tôi kiếm ai để nói lý đây?”Nói như thế hắn giống như mấy tên tiểu bạch kiểm trói gà không chặt vậy, Diệp Phi trợn mắt nhìn không thể ra được rốt cuộc cái vị tổng tài trước mặt này là thể loại gì đây, trong sách miêu tả rõ ràng hắn là người đẹp trai lạnh lùng điên cuồng, bị nữ chính mê hoặc bao nhiêu năm.Hiện tại xem ra, có khác gì cái đầu máy xe lửa đâu cơ chứ.
(ý muốn nói nam chính cứng ngắc, cư xử máy móc, chỉ chăm chăm lao về phía trước như cái đầu máy xe lửa.)“Được rồi, dù sao hợp đồng đã ký, tôi cũng ko sợ anh đổi ý,” Diệp Phi một tay chống cằm, ” Nhưng mấy cái hạng mục bất động sản kia thì chuyển cho tôi liền, đừng có chỉ biết ngồi đây nói mồm”Nhìn nội thất đơn giản, ít đồ nhưng tinh tế và đắt tiền của gia đình họ Diệp, Hoắc Tuần lại một lần nữa nghi ngờ phải chăng nhà họ Diệp đang gặp khủng hoảng tài chính.Làm sao có thể mặc kệ để con gái mỗi ngày đi ra ngoài hãm hại lừa gạt?Tuy nhiên, nhìn vẻ điềm tĩnh của cha Diệp, dường như đã quen với điều này.Hắn thở dài cảm giác như mình lại già thêm mười tuổi, Cô vội vàng như vậy? Thật sự thiếu tiền à?”“Không thiếu tiền, nhưng tôi cũng không chê tiền nhiều,” Diệp Phi vỗ bàn lắc lắc hai cái, cười như một con hồ ly nhỏ, “Anh đã nói là muốn hợp tác.
Nhãi con tôi đang úm trong bụng này, anh cũng nên giao tiền ra trước đo, như vậy mới thể hiện được thành ý của nhau ”.Diệp Phi hợp tình hợp lý ngụy biện một phen, làm người nghe không thể phản bác lại được.Xem ra cô thông minh nửa mùa như vậy cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng không đi lươn lẹo lừa dối như trước đây.Hoắc Tuần chửi thầm, chỉ có thể gật đầu nói: “Luật sư của tôi sẽ liên hệ với cô, chuyện sang tên sẽ xử lý nhanh chóng.”“Tốt.”.
Diệp Phi bĩu môi, hướng phòng bếp gào lên: “Đói bụng rồi, ăn cơm thôi.”Dì Trương nhanh nhẹn bưng mâm cơm ra, cả nhà đều ăn, mà vị tiểu tổ tông này vẫn còn đói: “Đến đây, canh cá cay, đậu hủ non sốt ớt, đậu co-ve xào sa tế.”Như thường lệ, cả một mâm cơm đỏ, Diệp Phi liếc mắt nhìn xung quanh, hài lòng nhìn chiếc đưa để trên bàn: “Ừm, anh Hoắc có chuyện gì sao?”Hoắc Tuần cau mày nhìn cái đĩa, “Tại sao ở Mỹ Hợp có chuyên gia dinh dưỡng lại không dùng? Cô mang thai ăn nhiều đồ cay như vậy có tốt không?”“Tôi ăn không quen.
Hôm đó tôi đã hỏi bác sĩ.
Cô ấy nói rằng thai phụ có thể ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ cứt.” Diệp Phi bình tĩnh nhúng tay vào xóc cá lên.
Cá cay Tiên hương rất tươi,không nhịn được nheo mắt lại.Hoắc Tuần: “…… Tùy cô.”Hắn đỡ bàn đứng dậy, đang định quay lại phòng khách cầm áo khoác rời đi, đột nhiên hắn trầm ngâm quay đầu lại hỏi: “Cô rất thích uống dừa, nếu không tôi…”“Không! Nếu tôi thấy một xe tải chở dừa ở nhà tôi vào ngày mai, thỏa thuận của chúng ta sẽ chấm dứt! Tạm biệt!”Hoắc Tuần có điểm ủy khuất.“Không cần thì không cần, nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì.”(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Sau khi giải quyết xong hai vấn đề lớn này, cuối cùng Diệp Phi cũng thoải mái rất nhiều.Hơn nửa tháng nay cô đều bận rộn với công việc của công ty, tại bữa tiệc VO, Bách Sùng Lâm có giới thiệu cho cô mấy đại lão trong thương giới, Diệp Phi bận liên hệ làm ăn, hi vọng có thể nhặt được một ít cặn bã trong tay các công ty quảng cáo lớn.Thành lập công ty thật sự rất mệt mỏi, điều đó không hề dễ dàng.
Việc nhặt được cái mạng của nữ phụ pháo hôi mà có thể tiếp tục tồn tại đã là chuyện ko tồi rồi, càng miễn bàn đến việc có bàn tay vàng, vận may tới tấp.Tuy nhiên, dù bận rộn, cô cũng không quên việc truy tinh.Kể từ khi tin đồn Nhan Tề bị loại rộ lên nhưng vẫn chưa được xác nhận, người đại diện của cậu ấy giống như đã chết, cậu ấy đưa đưa trở về ký túc xá sau đó cũng không còn ai quản nữa, cho dù bên ngoài có bao nhiêu lời vu khống và bất công, bọn họ đều ko thèm để ý.Nhưng mà hôm nay, rốt cuộc hậu viện hội cũng nghe được phong phanh.【 Các tỷ muội à, Nhan Tè đã rời ký túc xá vào thứ sáu tuần này, cái show tuyển tú rác rưởi này.
Sau khi loại đi ba người, còn muốn ghi hình thêm một tiết mục.
Buổi chiều nay, lúc 3h, Idol nhà mình có thể đi báo danh.
】Diệp Phi nâng tinh thần, đột nhiên ngồi ngay ngắn.Ngón tay linh hoạt ấn lên màn hình.【 xin hỏi, ký túc xá ở đâu vậy? 】【 Lầu trên là người mới à? Ký túc xa ở ven hồ Nam Khê, đại bản doanh của show tuyển tú】【Chết tiệt, đây không phải là khắc kim lão đại à (ý chỉ tài khoản nạp tiền đạt mức hoàng kim được hệ thống công nhận cấp danh hiệu)? Ngày thường bỏ phiếu bình chọn đã ko có tiếng tăm gì thì chưa tính, bây giờ mấy chuyện bát quái này cũng ko biết sao? Thực sự ký túc xá ở đâu cũng ko biết.
】Hai má Diệp Phi ửng đỏ, không khỏi cảm thấy xấu hổ, ngày thường căn bản có nhiều việc càn phải lo cho nên rất ít xem tin tức.Chỉ có thể giả vờ nói: 【Xin lỗi, bận kiếm tiền bỏ phiếu.
】【mẹ nó quá cảm động rồi, thật sự có một fan kim chủ như vậy, chỉ chuyên tâm tiêu tiền.
】【Chỉ quan tâm đến sự nghiệp của Idol, không nghe ngóng cuộc sông riêng tư.
Dường như chỉ có khái kim lão đại mới có thể làm được.
】Thậm chí, trưởng nhóm đã lâu không xuất hiện bất ngờ online spam hàng tá biểu tượng cảm xúc gây sốc lên màn hình.【Là trưởng nhóm, tôi cảm thấy mình thật ko xứng.
】……Diệp Phi: Thật không cần đâu.Cửa văn phòng vang lên hai tiếng, truyền đến giọng nói của Bành Thế: “Diệp tổng, hiện tại có thể vào ko?”Không thể để cho nhân viên nhìn thấy bộ dạng làm việc không đàng hoàng của mình, Diệp Phi hoảng sợ cất điện thoại di động, “Được, vào đi.”Bành Thế cầm một folder đi vàoTrên người anh ta vẫn là một bộ âu phục mua từ hôm nhậm chức, từ sau khi về đây làm việc ngược lại đã lo lắng rất nhiều, không khỏi thiếu chút thành thạo như trước kia.Anh ta vốn chỉ là một người bán rượu, mặc dù kiếm được nhiều tiền nhưng anh ta bị nhiều người hiểu lầm và khinh thường, đặc biệt là mấy người giám đốc tiêu thụ, cấp dưới của bọn họ đều không thèm nhìn đến anh ta, hơn