Dựa vào địa chỉ trong di động rồi đánh xuống vài chữ, click gửi đi.Diệp Phi thở một hơi.Hôm nay không đi tiệc sinh nhật, ông bà Diệp vì lễ phép tìm người đưa lễ vật qua, đồng thời cũng nhắc nhở con gái: “Tuy rằng hai người các con không kết hôn, những anh ta tốt xấu cũng là cha của đứa trẻ, không thể đối xử như kẻ thù được, con cũng đừng quá tỏ vẻ, không lại chậm trễ mối nhân duyên.”Cô cũng nghĩ như vậy, về sau sinh con ra, nếu cứ không qua lại với Hoắc gia, với cái tính tình này của tên đàn ông Hoắc Tuần kìa, cũng ít nhiều gây sự chú ý.Cửa lớn của nhà Hoắc gia, tùy tiện một chút cũng đủ cho người khác xa hoa cả đòi, có ai trên đời mà không ngại nhiều tiền đâu cơ chứ.Con của Diệp Phi về sau tự nhiên là cứ càng phú càng quý thì lại càng tốt.Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, cô tìm ra cái địa chỉ email này.Nghe nói nguyên chủ đã hao hết tâm tư để lấy nó từ chỗ cha Diệp, chính là địa chỉ email của Hoắc Tuần ở công ty, ngày thường đều có trợ lý chọn lọc xử lý.Email này sẽ là chứng cứ cuối cùng, nếu đối phương có muốn so đo đi nữa thì cô cũng có cái để biện giải.Haha, mình cũng thật là một người thông minh.Diệp Phi vui mừng đứng dậy hướng về phòng trang phục.Cô bây giờ phải dưỡng thai thật tốt, ngủ sớm dậy sớm, trên mạng cũng nói thai phụ nên tập yoga, cũng cần thêm người phụ trách về dinh dưỡng, ngày mai cô sẽ đi tìm người để mời về, thuận tiện đặt lịch hẹn khám thai sản.Bảo mẫu cũng nên xem xét qua, nghe nói lịch của bảo mẫu cùng người nuôi dạy trẻ giỏi hiện tại đều đã kín, sớm đặt lịch sẽ bảo đảm hơn.Mấy cái này đều do mẹ Diệp đi hỏi thăm giùm.Vừa nghĩ vừa kéo tủ quần áo ra, Diệp Phi khóe miệng lất tức như bị rút gân.Cái gì mà quá trời màu sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím thế này?Cô chưa từ bỏ ý định, lại kéo một ngăn tử quần áo khác ra.Nguyên chủ khá lắm, vẫn là một loạt màu sắc lòe loẹt đỏ cam vàng lục chàm tím trong đó.Trách ko được cô ấy bị Hoắc Tuần chướng mắt (ý nói nguyên chủ), thẩm mỹ của người bình thường làm gì có thể tiếp thu nổi, mặc mấy bộ quần áo thế này đi ra ngoài, ai đó mà chằm chằm nhìn cô ấy trên ba giây có thể được xem là chân ái rồi.Dù mặt có đẹp đến cách mấy cũng vô dụng.Diệp Phi suy sụp, tìm kiếm thật lâu bên trong, mới lôi ra được một bộ váy liền áo thuần đen chất liệu mềm mại.Chỉ có thể tạm thời dùng cái này thành áo ngủ.Cô không nhịn được lại nhìn qua ngăn tủ để trang phục nội y, bên trong đầy những thể loại áo hai dây.Bây giờ đã vào thu, nguyên chủ không thấy lạnh sao?Trước kia thân thể Diệp Phi không tốt lắm, ăn mặc phong phanh sẽ dễ nhiễm bệnh, chỉ cần lộ rốn đã bị đau bụng, nghĩ đến cảm giác đó, ôi cô lại muốn đau bụng nữa rồi.Xem ra ngày mai phải đi dạo phố một chuyến, mua vài bộ quần áo cho bản thân thôi.–Yến tiệc Hoắc gia kéo dài đến khuya, nói náo nhiệt thì không quá náo nhiệt, những chuyện tưởng sẽ phát sinh cũng không xảy ra.Nguyên nhân cũng do Hoắc Tuần, hắn đã sớm bị xách lên lầu nghe phê bình.Làm sao còn có thời gian ở đây mà hàn huyên chứ.Hai cánh tay hắn để ở hai bên sườn tay vịn của ghế bành, ngón tay gõ xuống theo tiết tấu.Mẹ Hoắc nhìn bộ dáng này của hắn liền giận sôi máu.“Con cũng vui vẻ quá nhỉ? Con không muốn cưới, người ta cũng không muốn gả đâu, về sau đứa bé được sinh ra không thể nhận tổ quy tông, không thể mang họ Hoắc mà là họ Diệp.
Này là trong trường hợp hai nhà tốt đẹp thuận thảo, nếu Tiểu Phi coi trọng người đàn ông nào đó, con của con còn phải đi kêu người khác là ba đó.”Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hoắc phu nhân cơ hồ muốn khóc đến nơi.Bà đã mong cháu biết bao lâu rồi.Ngày thường mỗi lần đi ra ngoài dạo phố hay đánh bài, cái đám khuê mật plastic kia trong lời đều có ý chê cười bà, đã lớn tuổi già đầu thế này rồi mà vẫn còn chưa có cháu, trong nhà ngập đầy tiền thì có ích lợi gì? Về sau cũng không có người thừa kế.Hoắc Tuần không để bụng, “Cô ấy chỉ là giận dỗi.”“Giận dỗi, chẳng lẽ hôm nay con bé đến thì anh sẽ cưới sao?”.
Gia chủ Hoắc gia im lặng từ đầu đột nhiên lên tiếng, không giận tự uy, hận sắt không thể rèn thành thép nhìn con trai của mình: “Tóm lại, ta không muốn quản anh vì yêu mà kết hôn hay ko, đứa bé này ta đã nhận định, hôm nào đó ta sẽ qua nhà Diệp gia để tạ lỗi, đứa bé sinh ra chắc chắn nhà ta sẽ xuất phí nuôi dưỡng toàn bộ.
Còn anh? Muốn đi đâu thì đi.”Hắn cầm lấy ống nghe gạt ra nội tuyến, “Tiểu Lý, đi đem Hoắc Tuần đồ vật thu thập đóng gói, làm hắn cấp lão tử cút đi!”Ông cầm ống nghe bấm số nội tuyến: “Tiểu Lý, mang đồ của Hoắc Tuần thu thập lại, quăng ra ngoài cho ta.”Hoắc Tuần cứ như vậy trực tiếp bị ba mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà.Cứ như vậy mà một mình trở về chung cư trong nội thành.–Một giấc ngủ dậy, Diệp Phi thần thanh khí sảng.Quả nhiên có một thân thể khỏe mạnh là thấy khác liền.Trước kia cô nằm ở trên giường, bất luận ngủ bao nhiêu lâu đều luôn cảm thấy suy yêu vô lực, hiện tại sức sống cuồn cuộn không ngừng, đi trên mặt đất, bước chân cũng vững chãi hơn rất nhiều.Loại cảm giác này thật tốt quá.Cô bước xuống lầu ăn sáng, phát hiện cha Diệp đang chuẩn bị đi ra cửa.“Ba, đi sớm như vậy.”Ông Diệp thấy nàng cảm xúc dâng trào, cũng yên tâm không ít: “Công ty có chút việc cần phải xử lý gấp, đúng rồi, ba đã giúp con đặt lịch khám thai sản, những việc cần chú ý chờ lát nữa mẹ con sẽ nói cho con biết, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, trong bụng con giờ đã có em bé rồi, ngàn vạn lần đừng làm mấy chuyện xằng bậy như trước kia.”“Con biết rồi mà, con chỉ là thích ra ngoài chơi đùa một chút thôi.”.
Diệp Phi cười tiễn ông: “Ba yên tâm đi, con hiện tại so với người khác quý trọng sinh mệnh hơn nhiều.”Thấy ông rời đi, Diệp Phi lúc này mới hướng nhà ăn đi vào..Bà Diệp đang phết mứt trái cây lên bánh mì nướng.Thấy con gái đi tới, vẻ mặt từ ái.“Nhanh lên, con gái nhỏ mau tới ăn sáng nào, đây là mứt trái cây do dì Trương làm mà con thích nhất đó.”Thật ko thể hiểu nổi, có ba mẹ tốt như vậy, nguyên chủ như thế nào cứ luẩn quẩn trong lòng muốn theo đuổi tên mặt than Hoắc Tuần kia chứ.Trong sách quả thật có miêu tả tính tình nam chủ hơi cường điệu.Tự phụ, lạnh nhạt, cao ngạo, lạnh lùng.Qua sự lý giải của Diệp Phi, mấy từ đó có thể phiên dịch thành: Một tên mặt than.Ai muốn cùng loại người này sống