Edit: Lá
Lan Ngọc Dung ngủ mê man trên giường bệnh.
Sau khi y tá đến đổi bình truyền dịch cho cô, cô mới dần tỉnh lại.
Thấy y tá đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, Lan Ngọc Dung vội vàng nói: "Xin chào, cho tôi hỏi đồ của tôi để ở đâu vậy?"
"À, túi của cô ở tủ chứa đồ, tôi đi lấy giúp cô nhé."
"Được, cảm ơn cô nhiều."
Y tá lấy cho cô một chiếc túi xách nữ khá lớn, còn là của một nhãn hiệu nổi tiếng.
Lan Ngọc Dung không còn tâm trạng để tìm hiểu đó là tên nhãn hiệu nổi tiếng nào, cô mở túi ra, lục tìm điện thoại di động của mình.
Chuyện cấp bách bây giờ cô muốn biết là mình có bao nhiêu tiền để trong ngân hàng.
Chuyển kiếp không sao.
Xuyên vào một cuốn sách và trở thành nữ phụ phản diện trong đó không sao.
Xuyên thành phụ nữ mang song thai cũng không quan trọng.
Quan trọng hơn cả, cô phải có tiền.
Dù sao, tiền có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Nếu như có chuyện mà tiền không thể giải quyết, chỉ có thể nói là bạn chưa có đủ tiền mà thôi.
Trong túi xách có một đống đồ lộn xộn như túi đựng mỹ phẩm, móc chìa khoá, kính râm, ví tiền, bằng lái xe...!chất đống lên nhau.
Cuối cùng Lan Ngọc Dung đã tìm thấy điện thoại di động của mình.
Sau khi mở khoá màn hình, cô bị giật mình một chút vì hình nền điện thoại.
- - là một tấm hình chụp lén Giang Hàn Mặc.
Này, cũng không đẹp trai cho lắm, nhưng cũng đáng để cô ấy hao tâm tổn sức lập mưu kế như vậy.
Lan Ngọc Dung cười châm biếm một tiếng, trước hết đổi hình nền này đi, trực tiếp tải một bức ảnh của thần tượng nổi tiếng trên mạng xuống thay thế.
Tiếp theo cô bắt đầu xem các ứng dụng có trong điện thoại, hàng đầu là ứng dụng ngân hàng.
Khi phát hiện mình sở hữu tài khoản ngân hàng có tám con số không đằng sau, cô hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời càng bực mình nguyên chủ không chịu từ bỏ.
Số tiền này đủ để tìm biết bao tiểu thịt tươi, bao ngủ mấy minh tinh cũng không thành vấn đề, tại sao cứ phải sống chết với Giang Hàn Mặc?
Lan Ngọc Dung thở dài, thôi, có giận nữa thì cũng có ích gì, cô ấy cũng biến mất rồi.
Cô sẽ chăm sóc cơ thể này và quản lí những thứ mà cô ấy để lại, sống một cuộc sống thật tốt.
Những thứ khác, cũng không oán trách nữa.
Dù sao nguyên chủ cũng vì thế mà đã phải trả giá.
Tiếng ùng ục trong bụng truyền tới, Lan Ngọc Dung phục hồi tinh thần, nhìn thời gian, đã tám giờ tối.
Đói quá.
Cô bấm chuông gọi y tá.
Y tá vừa bước vào, cô liền hỏi: "Xin chào, tôi hơi đói, muốn hỏi một chút, tôi có thể ăn chút gì được không?"
"Có thể, bác sĩ nói, ăn chút cháo không sao cả.
Nhưng đồ mỡ thì không nên."
"Chỗ này có cơm cho bệnh nhân không? Hoặc là...!Có thể mua đồ bên ngoài hay không?"
Y tá nhìn cô một lúc: "Chồng cô không đưa cơm tới cho cô à?"
"Anh ta không phải chồng tôi..." Lan Ngọc Dung vừa dứt lời, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Lan Ngọc Dung bị giật mình, cô cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Chu đầu đất".
Chu đầu đất?
Họ Chu là...!
A! Nhớ ra rồi, nguyên chủ Lan Ngọc Dung có giao du với một tên bạn nhà giàu quần là áo lụa*, tên là Chu Văn Quang.
Thường xuyên hẹn cô ấy đi giết thời gian, đua xe, chơi thoả thích.
*quần áo lụa là: ý chỉ con nhà giàu sang quyền quý.
Mặc dù là quan hệ tiền bạc, nhưng đây cũng có thể tính là một người bạn của nguyên chủ.
Một bên cô tỏ ý muốn y tá ra ngoài, một bên nhận điện thoại.
"Alo, lão Chu à."
"Tôi nói này Lan tổng, cậu im hơi lặng tiếng lặn biệt tăm biệt tích, trốn lâu quá đấy.
Thế nào rồi, đoạt được người họ Giang chưa? Tán được không đấy? Hôm nay tôi ở Tứ Lí Đồn, thấy một cô em rất năng động, còn có một anh chàng rất đẹp trai, là hình mẫu mà cậu thích đó.
Lâu rồi chúng ta không hỗ trợ nhau, mau tới chơi đi!"
Lan Ngọc Dung: "..."
"Tí nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, tới nhanh một chút, không được từ chối.
Mấy tháng rồi tôi cũng chưa gặp cậu đâu đấy."
"Không có tôi thì cậu không tán được gái à?" Lan Ngọc Dung đả kích anh không chút nể nang nào, "Tôi không đi.
Sau này cũng sẽ không đi, cậu đừng tìm tôi xin yểm trợ nữa.
Tìm lối thoát khác đi."
"A lô - đừng tuyệt tình như vậy chứ, lần trước tôi còn giúp cậu trêu ghẹo anh của mẹ kế đấy nhé."
Lan Ngọc Dung đang định ngắt máy liền dừng tay một lát, thật vậy hả?
Bản thân tiểu thuyết viết rất ngắn gọn, không miêu tả cụ thể nguyên chủ quyến rũ anh của mẹ kế như thế nào, chỉ tập trung vào chuyện tình của nam nữ chính, sau khi Lan Ngọc Dung mang thai hơn bốn tháng mới xuất hiện trước mặt nam nữ chính, làm xúc tác cho cốt truyện...!
Thì ra Chu Văn Quang biết chuyện cô ấy quyến rũ Trình Nhất Phàm.
Vậy là cậu ta biết chuyện mình mang thai sao?
"Tôi mang thai, vô tình té ngã làm động bào thai, bây giờ đang ở bệnh viện đây, không có cách nào yểm trợ cậu đâu." Lan Ngọc Dung thản nhiên nói ra.
Cũng là muốn xem phản ứng của Chu Văn Quang một chút.
Chu Văn Quang phun rượu ra: "Mẹ nó! Cậu nói gì? Cậu mang thai? Là của Giang Hàn Mặc? Cậu năng suất quá đấy!"
Nghe phản ứng này, Lan Ngọc Dung khẳng định, hiện tại lão Chu không biết chuyện mình mang thai.
Cũng không biết bố của đứa bé này...!Thật ra không phải là Giang Hàn Mặc.
"Không phải của anh ta."
"Không phải của anh ta?!" Chu Văn Quang lại càng kinh ngạc, "Vậy là của ai? Đừng nói là của anh mẹ kế đấy nhé? Lúc đầu cậu nói, chỉ muốn quyến rũ anh ta chọc giận ba cậu, không làm thật..."
"...Ừ, tôi cũng không biết đứa bé là của ai." Lan Ngọc Dung suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định không nói.
Chẳng lẽ, thật sự không phải là "anh của mẹ kế"? Đoạn truyện này được lược bớt đi, nên cô cũng không thể nào biết được chân tướng cụ thể.
Chu Văn Quang nói cô thường đến quán bar, nói không chừng là của người khác?
"Cậu đỉnh." Chu Văn Quang giơ ngón cái lên bày tỏ sự thán phục, tiếc là Lan Ngọc Dung không thấy được.
Chu Văn Quang tiếp tục nói: "Ở bệnh viện nào, không sao chứ? Tôi qua xem cậu một chút."
"Bệnh viện phụ sản của thành phố, tiện đường cậu mang cho tôi chút đồ ăn đi."
"Không thành vấn đề!" Trước khi cúp điện thoại, Chu Văn Quang lại hỏi cô: "Chuyện này...!Ba cậu có biết không?"
"Tất nhiên là không, tôi đâu muốn nói chuyện này cho ông ấy biết." Lan Ngọc Dung tạm thời duy trì trạng thái bình thường trước.
Dù sao tất cả mọi người đều biết cô với ba cô cãi nhau, đã chuyển ra khỏi nhà.
Tóm lại...!Mọi chuyện chờ cô xuất viện rồi tính tiếp.
Trong lúc đợi Chu Văn Quang đến, Lan Ngọc Dung có chút buồn chán nên giở điện thoại di động ra xem, muốn tìm ra một vài manh mối thực tế liên quan đến bản thân.
Ban đầu đọc truyện, cô nhớ nguyên chủ có mở một công ty thiết kế.
Cô phải tìm hiểu một chút về quy mô công ty thiết kế này cùng lĩnh vực thiết kế cụ thể mới được.
Nói đến thiết kế, bản thân cô là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, đã sắp tốt nghiệp, tác phẩm tham gia