Editor: TulaBachu1316
Tạ Bạch Lộ vội kéo Tạ Tiểu Quân ra sau, sau đó nhanh chóng nói: “Mẹ, chuyện này là con không tốt, con muốn ăn cá, cho nên vừa nghe thấy bên ngoài ồn ào, con liền nhịn không được mà chạy ra.
Cái này không thể trách tiểu Quân, thằng bé mới mấy tuổi chứ? Nó có hiểu gì đâu?”Tạ Lập Hạ vẻ mặt hổ thẹn nói: “Em gái, em muốn ăn cá, thì kêu anh đi bắt! Em tự mình chạy ra ao lớn, như vậy khiến trong lòng chúng ta buồn bao nhiêu? Anh hai không có bản lĩnh khác, nhưng vẫn có thể bắt cho em một bát cá.
”Tạ Bạch Lộ chỉ có thể nói xin lỗi với hai anh trai, tỏ vẻ bản thân sẽ không đi đến nơi nguy hiểm nữa, sắc mặt PhạmVân Hà mới dễ coi hơn chút.
“Được rồi, con về ăn cơm đi.
” Phạm Vân Hà giành lấy khay trong tay Tạ Bạch Lộ, nhìn tay cô hồng hồng, mắt cũng đỏ, bà nói: “Con gái ngoan, sau này con phải gả lên thành phố hưởng phúc, loại việc nặng nhọc này không được đụng vào! Nếu tay bị thô, thì sẽ khó coi!”Mọi người nuôi con gái, nhưng con gái nhà PhạmVân Hà chính là nuôi không giống vậy, Tạ Bạch Lộ học thức cao hơn so với những cô gái khác trong thôn, mặt mũi cũng trắng trẻo hơn.
Sớm đã có người cùng thôn đến đánh tiếng chuyện hôn sự, nhưng PhạmVân Hà vẫn nhớ lời đoán mệnh của người mù đó, chỉ toàn tâm toàn ý muốn em mình trai ở thành phố sắp xếp chuyện hôn sự cho Tạ Bạch Lộ, không quan tâm đ ến dò hỏi của thôn xóm.
Trải qua chuyện này, Tạ Bạch Lộ đã đủ hiểu