Editor: TulaBachu1316
Bởi vậy, cô nghiêm trang cầm lấy vở bài tập của Phạm Quốc Khánh, dùng phát âm lưu loát lại tiêu chuẩn để đọc đề, giảng giải, chờ cô nói xong, Phạm Quốc Khánh còn chưa phản ứng lại.
“Quốc Khánh, em nghe hiểu không? Nếu không hiểu, chị lại nói lại một lần cho em.
” Tạ Bạch Lộ mặt nghiêm túc.
Phạm Quốc Khánh vốn dĩ là muốn xem Tạ Bạch Lộ bị chê cười, ai biết được khả năng tiếng anh của người ta còn giỏi hơn cậu ta, trên mặt nhất thời không nhịn được, giành lại cuốn vở bài tập, chạy về phòng.
Phùng Bảo Trân nói: “Đứa trẻ này thật là, kêu cháu giảng bài tập cho nó, mà nó lại chạy rồi!”“Mợ 3, bài tập Quốc Khánh làm không tệ, chắc là đều biết, mợ đừng lo lắng.
” Tạ Bạch Lộ nói sự thật, bài tập của Phạm Quốc KHánh thực sự viết rất chăm chỉ.
Ăn cơm trưa xong, Phùng Bảo Trân và Phạm Bảo Mộc đưa Tạ Bạch Lộ đi dạo phố.
Thực ra cũng không có gì đáng để đi dạo, trong tay Tạ Bạch Lộ không có tiền, không có phiếu, không mua được đồ, vẫn là tìm được nơi sửa bút máy, hẹn chiều mai sẽ đến lấy.
Thấy Tạ Bạch Lộ giúp thanh niên tri thức mua Bách Tước Linh, Phùng Bảo Trân cũng mua cho Tạ Bạch Lộ một hộp, bà ấy còn nói: “Đợi quay về mợ làm cho cháu một chiếc áo khoác thật đẹp, là màu lam nhạt, cháu mặc bên ngoài áo bông.
”Tạ Bạch Lộ vội từ chối: “Mợ 3, hiện tại phiếu vải nhà ai cũng eo hẹp, cháu không thể để mợ làm quần áo cho cháu được.
”Phùng