Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

C113: Cả đời này hắn sẽ không để nàng biết


trước sau

Hành trình trở về thuận buồm xuôi gió, giống như trước đây, An Cửu và Bùi Tịch ngồi xe ngựa, Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình cưỡi ngựa.

Tốc độ di chuyển thật ra không nhanh, dù sao mọi việc đã xong, tâm tình nhẹ nhàng, mấy người đi trên đường càng như là đang du ngoạn.

Mỗi khi vào thành, Lâm Thanh Nghiên lại lôi kéo An Cửu đi dạo trong thành một phen, An Cửu cũng mừng rỡ đi cùng.

Nàng chỉ coi đoạn lộ trình này như thời gian cuối cùng, có thể kéo dài một chút liền kéo dài một chút.

Vì thế hành trình liền vô tình bị kéo dài, đoàn người thỉnh thoảng đi xem kịch trong thành nào đó, hoặc tham gia một số lễ hội của địa phương, coi một chút thứ mới mẻ, nếu không nữa thì An Cửu liền khuyến khích nam nữ chính đi trừ gian diệt ác.

Nhưng khiến An Cửu nghi hoặc chính là, Bùi Tịch đối với việc này tựa hồ Không bất mãn, trước sau đều rất bình tĩnh.

Nàng muốn đi dạo phố, hắn liền bồi. Nàng muốn xem kịch, hắn giúp nàng mua vé đặt chỗ ngồi. Nàng muốn làm gì, hắn vĩnh viễn mỉm cười đáp ứng, sau đó giúp nàng thực hiện, chưa từng có nửa câu oán hận.

Hắn giống như, không vội trở về.

Đầu đường người đến người đi, nam tử trẻ tuấn mỹ một bộ bạch y, không nhiễm hạt bụi, mái tóc đen dài ngang lưng búi cài trâm bạch ngọc, thân hình thon dài chi lan ngọc thụ*, khuôn mặt thanh tuyển mang theo ý cười ôn nhuận.

* Chi lan ngọc thụ: ý nói người ưu tú

Một công tử thần tiên như vậy, lại chen chúc ở sạp, tranh mua điểm tâm với một đám người.

Khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian, bị hoàn cảnh xung quanh tác động, nháy mắt trở nên bình dân.

Thậm chí An Cửu thấy có người lơ đãng đẩy hắn một cái, hắn cũng không nói gì, mặt vẫn cười như cũ.

"Hệ thống, ngươi nói rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì?" An Cửu thần sắc hoang mang.

【 Có lẽ hắn cũng không muốn giết cô. 】

"Đối với hiểu biết của ta về Bùi Tịch, hắn không phải người do dự không quyết đoán như vậy, một người thông minh nên biết, việc nên làm nhất chính là nhanh mang ta về giải độc, để tránh đêm dài lắm mộng. Tuy rằng hắn mất đi tình yêu, nhưng hắn có được sinh mệnh mà! Đây chính là mua bán không lỗ!"

Khi nói lời này, ngữ khí An Cửu rất là hận sắt không thành thép.

Hệ thống dừng một chút mới nói: 【 Ký chủ, không phải tất cả mọi người đều bình tĩnh giống cô. 】

An Cửu thầm nghĩ: "Có phải ngươi muốn nói, không phải tất cả mọi người đều lãnh khốc giống ta?"

【......】

"Dù sao ta không tin, hắn sẽ vứt bỏ cơ hội sống, hắn chính là boss phản diện."


Giao lưu ngắn ngủi hạ màn.

Bởi vì An Cửu thấy Bùi Tịch đã trở lại từ sạp nhỏ, hắn đưa giấy bao trong tay cho An Cửu: "Nếm thử hương vị như thế nào?"

An Cửu tiếp nhận, mở ra dùng xiên tre ăn một miếng bánh gạo, vị ngọt quanh quẩn ở đầu lưỡi.

Nàng gật gật đầu, khen một câu: "Cũng không tệ."

Hai người tiếp tục đi dạo về phía trước, nàng một bên ăn điểm tâm, một bên ngó nam nhân bên cạnh.

Kỳ thật mà nói, hai người xem như biểu lộ tâm ý với nhau, nhưng thực tế khi ở chung, tựa hồ không khác gì trước kia.

An Cửu vẫn diễn một đại tiểu thư, Bùi Tịch ở bên nàng vẫn giống tôi tớ hầu hạ tiểu thư, chứ không phải người yêu tâm ý tương thông.

An Cửu đối mặt với cái chết nên tâm thái có chút chán nản, lười diễn tình thâm như biển.

Bùi Tịch lại chưa học được biểu đạt yêu như thế nào.

Nhưng hai người cũng chưa nghĩ tới thay đổi, giống như trước cũng không tồi, ít nhất ở chung rất tự nhiên rất thoải mái.

Trong lòng An Cửu nghĩ như vậy, xoay mặt duỗi túi trong tay sang bên, người bên cạnh không nói tiếng nào, tựa hồ đã sớm chuẩn bị, tự nhiên tiếp nhận.

Đại tiểu thư thích nhấm nháp các loại mỹ thực, nhưng thường chưa ăn được mấy miếng liền thôi, để lại cũng lãng phí, liền ném cho thùng rác hình người tên là "Bùi Tịch".

Đây là ăn ý chỉ thuộc về bọn họ.

Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng ngẫm lại cảm thấy có một chút ngọt.

Đương nhiên, cảm giác ngọt tuyệt đối không phải An Cửu.

Bùi Tịch đến nay vẫn không thể tin được, hóa ra An Cửu thích hắn, vậy mà người nàng thích đúng là hắn.

Cho đến hôm nay, trước sau hắn có cảm giác sống trong mộng.

Mặc dù cảnh tượng đó xảy ra trước mắt hắn, hắn cũng từng kiểm tra thân thể An Cửu, xác định trong cơ thể nàng đã không còn tình cổ —— hắn vẫn khó có thể tin, thường xuyên hoảng hốt.

Giống một kẻ nghèo hèn đột nhiên ngày nọ trên trời giáng xuống giải thưởng lớn, rơi thẳng lên đầu hắn, cảm giác kinh hỉ này lại không thể tin.

Hắn chưa bao giờ trở nên khiếp đảm như thế, thậm chí không dám hỏi nàng, vì sao lại thích hắn, thích hắn từ khi nào?

E sợ vừa hỏi như vậy, tình yêu này sẽ đột nhiên biến mất.


Hắn vẫn luôn nhìn nàng, bất luận khi nào chỗ nào, ánh mắt hắn vĩnh viễn dừng trên người nàng, tầm mắt hắn trước sau đuổi theo thiếu nữ thích mặc hồng y rực rỡ.

Một bên nghi hoặc một bên sợ hãi một bên lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Vui sướng mãnh liệt này cơ hồ khiến Bùi Tịch thỉnh thoảng cảm thấy choáng váng.

Giống hiện tại, thiếu nữ tuỳ tay đưa đồ ăn thừa của mình cho hắn, trước kia Bùi Tịch sẽ cảm thấy đây là làm nhục.

Nhưng khi hắn biết nàng yêu hắn, hắn bắt đầu đổi một góc độ khác để nhìn hành vi của nàng, do đó đưa ra một kết luận khác hoàn toàn.

An Cửu đích xác ngạo mạn kiêu căng, nhưng nàng chưa bao giờ cho người khác đồ nàng ăn thừa, đây chẳng lẽ không phải một loại đặc thù sao?

Nàng thấy thứ mình yêu thích, sẽ bảo hắn đi xếp hàng mua, nàng không gọi người khác chỉ kêu hắn, làm sao không phải một loại thiên vị?

Nàng không vui liền phát giận với hắn, duyên dáng lại mê người, cũng không sai người khác, đó là bởi vì trong lòng nàng hắn khác biệt.

Bùi Tịch dùng lý do tuyệt hảo đó thuyết phục bản thân.

Dù sao hắn tận mắt nhìn thấy nàng vì hắn thoát khỏi tình cổ, tuyệt đối không phải giả, cho nên nàng yêu hắn, không thể phủ nhận.

Hiện giờ nghĩ đến, có lẽ đúng là bởi vì nàng không giống người thường, mới có thể khiến hắn hiểu lầm lâu như vậy, nghĩ lầm nàng không thích hắn.

Trên đường về Dược Vương Cốc, Bùi Tịch chưa bao giờ ngừng nhớ lại, hắn cẩn thận chọn lọc tất cả những ký ức kể từ khi gặp An Cửu, cẩn thận quan sát từng dấu vết để lại, dò tình ý mờ mịt thiếu nữ đối với hắn.

Hắn nhớ tới lần ở sơn trang Kim Xà, nàng kéo hắn từ bùn lầy, hốc mắt đỏ nói muốn chết cùng nhau.

Nàng vì hắn băng bó miệng vết thương, rơi nước mắt nóng bỏng trên vai.

Tai nàng đôi khi đỏ bừng trước mặt hắn, sau khi từ sơn trang Kim Xà, nàng dần dần có thái độ lãnh đạm với Phi Y.

Hết thảy điều này chứng minh, khi đó có lẽ nàng đã thích hắn.

Bằng chứng mạnh mẽ nhất đó là đêm hôm đó ở chùa Vô Âm, khi hắn độc phát đòi hỏi mọi thứ từ nàng, thiếu nữ giãy giụa, thế nhưng lại ngầm đồng ý.

Nhiều chứng cứ bày trước mặt như vậy, vì sao hắn chưa bao giờ phát giác?

Ngược lại lần lượt hoài nghi nàng, nhục nhã nàng, phủ nhận tình yêu của nàng, cho rằng nàng là nữ nhân phóng túng thành tính?

Bùi Tịch nhớ rõ nàng ở trên đầu thuyền trấn Kim Xà, từng bởi vì một câu nói mà chiến tranh lạnh với hắn, hắn mất quá lâu để không hiểu ý này.


Thẳng đến hôm nay, mới hiểu được ý câu "Nàng mới không gả cho một tên què" của nàng.

Hoá

ra là nàng đang nói, chỉ cần hắn không còn là tên què, nàng liền gả cho hắn.

Nàng đã làm nhiều như vậy, hắn trước nay đều không nhìn thấy. Khư khư cố chấp chỉ nhớ An Cửu kiếp trước, chỉ khăng khăng giữ suy nghĩ của mình, cho nên ông trời cũng trừng phạt hắn tội cuồng vọng, khiến hắn đi đường vòng lớn như vậy.

"Bùi Tịch."

Tiếng thiếu nữ gọi đột nhiên truyền đến, kéo nam nhân từ trong hồi ức ra, hắn nhanh chóng hoàn hồn, rũ mắt ôn nhu nhìn nàng: "Sao vậy?"

"Chàng ngồi xổm xuống." Khi nàng nói với hắn vẫn là ngữ khí vênh mặt hất hàm sai khiến.

Bùi Tịch lập tức ngồi xổm xuống, trong đầu cơ hồ chưa từng sinh ra chút do dự nào.

Hắn đối với nàng đều là tín nhiệm, giờ phút này nếu nàng trực tiếp cho hắn một đao, có thể giế t chết hắn dễ như trở bàn tay.

Lý trí Bùi Tịch biết hắn không nên không phòng bị như vậy, nhưng tình cảm của hắn không làm được.

Chỉ cần nhìn thấy nàng, ngực hắn liền tràn ngập cảm xúc mềm mại, dòng nước ấm áp chảy xuôi trong ngực hắn, khiến hắn xem nhẹ thân thể không khoẻ, chỉ cảm thấy bồng bềnh như đám mây mềm mại, trong tim trong mắt chỉ còn lại bóng dáng ửng đỏ.

Vừa ngồi xổm xuống, lưng bỗng nhiên trầm xuống, hai cánh tay tinh tế mềm mại từ đầu vai duỗi tới, nhẹ nhàng vòng lấy cổ hắn.

Theo sau đó là thân thể mềm như bông, giống đám mây của thiếu nữ, dính sát vào lưng hắn, không có một khe hở.

Giọng thiếu nữ thanh thúy dịu dàng vang bên tai: "Đi mệt rồi, không muốn đi nữa, chàng cõng ta về đi."

Thiếu nữ cũng không nặng, nhưng giờ khắc này, Bùi Tịch đột nhiên có cảm giác cõng cả thế giới.

Sau khi rời Ngàn Sát Các, dù nàng chưa từng nói câu âu yếm nào với hắn, tựa hồ không khác gì trước kia, biểu hiện cũng khác một trời một vực khi trúng tình cổ, nhưng...... thân cận như vậy, có phải cũng chứng minh, nàng xác thật yêu hắn?

Chỉ là nàng yêu không giống bình thường, khác nữ tử khác mà thôi.

Hầu kết Bùi Tịch lăn lăn, trầm giọng phun ra một chữ: "Được."

Hắn chậm rãi thẳng eo, vững vàng cõng thiếu nữ trên vai, cõng nàng chậm rãi đi về phía trước.

Du khách đầu đường đông như dệt, khắp nơi đều là không khí khói lửa nhân gian, tiếng mọi người rao hàng, nói chuyện với nhau không dứt bên tai. Cuối phố phía xa là ánh hoàng hôn, ánh mặt trời vàng óng giống như mảnh vỡ, rơi đầy đất, nhuộm toàn bộ tầm nhìn thành màu vàng nhạt.

Trái tim mơ hồ có cảm giác chân thật, tràn ngập nặng nề cùng phong phú.

Thiếu nữ hẳn là thật sự mệt mỏi, cằm nhọn gác trên vai nam nhân, nhỏ giọng nói: "Ta có chút buồn ngủ, ngủ một hồi, chờ khi về đến nơi chàng nhớ gọi ta nhé."

Hơi thở của nàng phả vào tai hắn, nam nhân lơ đãng đỏ tai.

"...... Được."

Công tử bạch y cõng thiếu nữ áo đỏ, cứ như vậy bước chậm trên phố, váy áo sợi tóc giao nhau, như một bức tranh tuyệt đẹp.


Vừa đi, Bùi Tịch một bên vô cùng may mắn mà nghĩ, may mắn nàng không biết hắn là Tiên Vô Mệnh, không biết hắn từng làm những chuyện quá mức với nàng.

Không biết, cõi lòng hắn từng đầy ác ý mà phỏng đoán nàng, nhục nhã nàng.

Cả đời này hắn sẽ không để nàng biết.

Trở lại khách đi3m, chiều hôm đã dần dần bao phủ xuống, từ hô hấp đều đều của thiếu nữ, nàng còn chưa tỉnh.

Bùi Tịch thả chậm bước chân lên lầu, lại đụng phải Lâm Thanh Nghiên đang ra cửa: "Hai người về...... An Cửu ngủ rồi?"

Giây tiếp theo liền thấy Bùi Tịch làm thủ thế nhỏ giọng, vội vàng đè thấp tiếng.

Bùi Tịch không tiếng động gật đầu coi như chào hỏi, đẩy cửa phòng An Cửu, nhẹ nhàng đặt thiếu nữ lên giường.

Thấy sợi tóc nàng có chút loạn, hắn còn sửa tóc cho nàng, lúc sau mới xuống lầu ăn cơm tối cùng mấy người khác.

"Kế tiếp có hai con đường có thể đi, nếu gần có thể đi Khâu Thành, còn có Cửu Phương Thành xa một chút, nhưng có thể đi đến xem Ám Trang có xử lý sạch sẽ hay không." Trên bàn cơm, Lâm Thanh Nghiên nói.

Bùi Tịch nói: "Đi Cửu Phương Thành đi."

Lâm Thanh Nghiên cười: "Ta còn tưởng rằng huynh sẽ nói đi Khâu Thành chứ, trở về sớm một chút, không phải huynh cũng có thể sớm chuẩn bị hôn sự với An Cửu sao?"

Bùi Tịch: "Hôn sự không vội, Cửu Phương Thành có bà vú của nàng, gặp một lần nàng sẽ càng vui."

Miệng hắn nói như vậy, trong tay vẫn đang không ngừng lột tôm, lột thịt tôm để trong một cái bát sạch sẽ, vừa thấy chính là đợi lát nữa bưng lên cho An Cửu.

Lâm Thanh Nghiên nhịn không được liếc mắt Hạ Tử Kình đang vùi đầu ăn cơm.

Nhìn mấy ngày nay, nàng chỉ cảm thấy Bùi Tịch đối với An Cửu thật tốt, trước kia cũng tốt, nhưng hiện tại thiếu chút nữa trực tiếp đội nàng lên thành tổ tông. Nhìn lại nhà mình, thật là khiến người ta tức chết.

"Được rồi, vậy đi Cửu Phương Thành."

———————————

Tác giả có chuyện nói:

Thật ra Bùi Bùi là người đầu tiên tự công lược mình

Nàng sai ta không sai người khác, nàng yêu ta!

Nàng tức giận với ta không tức với người khác, nàng yêu ta!

Nàng ghét bỏ ta không ghét người khác, hu hu hu nàng chính là yêu ta!

Mọi người ngửi thấy hơi thở của đao chưa, hiện tại là bình yên cuối cùng trước bão táp ~

Phía sau không có đường, cho nên trân trọng đường hiện tại đi QwQ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện