Chúng ta...... Có thể làm quen một chút không?
An Cửu là bị lạnh tỉnh lại, khi từ trên giường mở mắt ra, mới phát hiện ngoài cửa sổ một mảnh trắng xoá, trên nóc nhà phía xa phủ một lớp tuyết đọng thật dày, trong nhà yên tĩnh.
Điều hòa không biết hoạt động khi nào, hơi điều hòa không chống đỡ được rét lạnh, cô gắt gao cuộn tròn người, di động bên gối kêu.
Ấn mở màn hình, xuất hiện một phụ đề tiểu thuyết, tên quen thuộc chiếu vào mắt, cô hoảng hốt.
Giương mắt nhìn xung quanh, cách trang trí hiện đại trong phòng khiến cô nhận ra một sự thật.
Cô thật sự đã trở lại.
Nội tâm theo bản năng gọi hệ thống một tiếng, không ai trả lời, một mảnh yên tĩnh.
An Cửu đột nhiên phản ứng lại mình làm gì, nhịn không được cười khổ.
Hơn nửa năm, nhìn thấy hết thảy thế giới kia, những bạn bè đã quen, còn có...... Vị công tử bạch y tóc đen ôn nhuận như ngọc.
Đều giống như một giấc mơ ly kỳ.
Khi rời giường đi rửa mặt, An Cửu nhìn bản thân trong gương, gương mặt này giống như đúc An Cửu cổ đại, không có chút khác biệt, chẳng qua kiêu căng ngang ngược ở khóe mắt đuôi mày thoáng thu liễm, càng có vẻ kiều quý hơn.
Đi xuống lầu ăn bữa sáng, An Cửu nói với quản gia Trương: "Bác Trương, điều hòa phòng cháu hình như hỏng rồi, hôm nay bác gọi người tới sửa nhé."
Bác Trương ngẩn người, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Một ông lão đầu đầy tóc bạc khuôn mặt hài hòa bên bàn ăn nói: "Điều hòa hỏng rồi sao không nói sớm? Khó trách sắc mặt cháu kém như vậy."
An Cửu giơ tay sờ mặt, cười cười: "Sắc mặt rất kém sao? Buổi sáng cháu cũng mới phát hiện."
Ông lão nhìn nàng một cái, nói với dì bên cạnh: "Đi nấu cho tiểu thư một chén canh gừng."
"Không cần đâu ông nội, cháu không sao."
Ông lão nói: "Cháu còn chưa tiếp quản công ty, đã không nghe lời của ông?"
An Cửu lúc này mới ngậm miệng, trong lòng lại xẹt qua một dòng nước ấm, ấm áp nhưng người vẫn có chút lạnh.
Ăn xong bữa sáng, cô liền ngồi trên xe, bảo tài xế đưa đến công ty.
Năm nay cô vừa mới tốt nghiệp đại học, hiện giờ mới vào công ty đảm nhiệm chức giám đốc chưa đến nửa năm, đã làm ra không ít thành tích, cũng khiến một số người ngo ngoe rục rịch, có chút ngồi không yên.
Sau lưng An Cửu tuy có ông nội chống đỡ, nhưng ông nội không chỉ có đứa con duy nhất là ba cô, cô còn có một người chú, một người cô, bọn họ đều như hổ rình mồi với công ty.
Sau khi đến công ty, không ngừng có người chào hỏi An Cửu, An Cửu đều mỉm cười đáp lại.
"Đại tiểu thư hôm nay thật đẹp, bộ dáng ngẩng cằm gật đầu rất có khí chất!"
"Quả thực chính là thiên kim hào môn điển hình, vừa có tiền vừa có diện mạo còn có tài, hâm mộ chết mất......"
Đón ánh mắt của mọi người một đường đến thang máy, An Cửu đi vào văn phòng của mình, nhìn thấy thư ký Trịnh Lam.
Còn chưa tới thời gian đi làm, trong miệng Trịnh Lam cắn một miếng sandwich, thấy An Cửu tức khắc mắt sáng ngời: "Giám đốc!"
An Cửu dừng chân, "Sao thế?"
Trịnh Lam thần bí hề hề hỏi: "Cuốn tiểu thuyết ngày hôm qua tôi đề cử cho cô, cô đọc chưa?"
An Cửu ngẩn người, trong trí nhớ của cô, đây đã là chuyện hơn nửa năm trước, nhất thời thiếu chút nữa đã quên, cuốn tiểu thuyết kia hình như đúng là Trịnh Lam đề cử cho cô.
Trịnh Lam là trợ thủ ông nội sắp xếp cho cô, năng lực rất mạnh, đối với tình huống của An gia cũng rất hiểu biết, duy chỉ có cái đam mê chính là đọc tiểu thuyết, khi nhàn hạ còn sẽ cùng An Cửu thảo luận.
An Cửu không có thói quen đọc tiểu thuyết, sở dĩ đọc cuốn sách kia, cũng là được cô ấy đề cử.
Thấy cô không đáp lại, Trịnh Lam cũng không ngại, tiếp tục nói: "Không phải tôi nói trong cuốn tiểu thuyết đó có nữ phụ ác độc rất giống cô sao, tên cũng giống, tôi liền nghĩ cách tra xét một chút."
An Cửu có chút buồn cười: "Một cuốn tiểu thuyết có cái gì mà tra?"
Trịnh Lam lắc đầu: "Nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết giống cô như vậy, còn viết ngốc như vậy, vừa thấy chính là tác giả biết cô, tôi đương nhiên sẽ tra, kết quả như thế nào cô đoán xem?"
Đối với đề tài này, An Cửu không hứng thú lắm, nhưng vẫn hỏi: "Như thế nào?"
Trịnh Lam nói: "Tác giả cuốn tiểu thuyết là người chị họ An Nguyệt của cô, chính là con gái của chú ba cô, hiện tại còn đang học đại học."
Điều này có chút ngoài ý muốn, An Cửu không có ấn tượng lắm với người chị họ An Nguyệt này, chỉ có mỗi năm ăn tết ở nhà cũ mới gặp mặt một lần, vì sao đối phương có ác ý với cô, An Cửu không rõ lắm, nhưng cũng có thể đoán được đại khái là từ ảnh hưởng gia đình.
Dù sao chú ba hận không thể khiến cô chết.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, An Cửu vẫn không để ý, An nguyệt và cô không có liên hệ, cho dù ngứa mắt cô cũng chỉ có thể xả giận trong tiểu thuyết, chẳng làm được gì.
Đối với kẻ thù ở cấp độ này, An Cửu thật sự chướng mắt.
Nói chuyện một hồi, An Cửu nhanh chóng bắt tay vào công việc, hết thảy tựa hồ không có bất kì thay đổi nào, chỉ là thỉnh thoảng, cô sẽ đột nhiên xuất thần. Thấy ly không, sẽ theo bản năng muốn oán giận, nhưng khi tỉnh táo lại nháy mắt im lặng.
Thời gian thoảng qua, công việc buổi sáng kết thúc, khi đến căng tin công ty để ăn trưa, ngoài ý muốn gặp được người chú ba kia của cô.
Ngày trước An Khánh luôn không coi ai ra gì, hôm nay lại hiếm thấy mang theo nụ cười, đang trò chuyện vui vẻ với một người trẻ tuổi.
Sở dĩ nói là người trẻ tuổi, bởi vì đối phương đưa lưng về phía An Cửu, cô không nhìn thấy mặt anh ta, chỉ có thể nhìn thấy tây trang màu xám bạc bọc lấy sống lưng thẳng, cổ thon dài tóc đen, tay cầm dao nĩa gác trên mặt bàn thon dài như ngọc.
Người đàn ông nói rất ít, An Khánh thật ra vẫn luôn nói cười, không biết đang nói chuyện gì.
An Cửu nhìn hai cái, Trịnh Lam cũng chú ý tới tình cảnh đối diện, ánh mắt thay đổi, đè thấp giọng nói: "An đổng cười thành cái dạng này, xem ra địa vị người nọ rất lớn, mấy ngày trước nghe nói gần đây ông ta dường như đang nói chuyện hợp tác chế thuốc với Phong Nhân, chẳng lẽ đó chính là người Phong Nhân?"
Phong Nhân là xí nghiệp lớp số một số hai trong nước về chế thuốc, nghe đồn thời trẻ chính là thế gia y dược, đến