Hiện giờ An Cửu ở tại Lâm phủ ở Cửu Phương Thành.
Bảo mẫu của An Cửu rời phủ thượng thư khi nàng năm tuổi, gả làm vợ kế cho một vị thương nhân buôn bán, nhà thương nhân ở Cửu Phương Thành, bảo mẫu cũng đi theo đến Cửu Phương Thành.
Thương nhân họ Lâm, có tầng quan hệ này với phủ thượng thư, mấy năm nay công việc làm ăn ngày càng phát đạt, hai nhà vẫn luôn không ngừng liên lạc với nhau.
Mỗi dịp cuối năm, nhà bảo mẫu đều sẽ gửi quà năm mới tới phủ thượng thư.
An Cửu đúng là nghĩ tới bảo mẫu, Cửu Phương Thành lại cách kinh thành ngàn dặm, mới đào hôn tới chỗ này.
Đường đường là tiểu thư phủ thượng thư ngàn dặm xa xôi tới đây nhờ cậy, thậm chí còn không đánh tiếng tiếp đón, khiến Lâm phủ đột nhiên không kịp trở tay.
Kết quả gần đây liền mất tích trong phủ, trên dưới Lâm phủ tức khắc hỗn loạn.
Thật vất vả tìm nàng về, Lâm phu nhân ôm nàng khóc lớn một hồi.
Lúc sau Lâm lão gia liền làm chủ, mời nhóm Hạ Tử Kình tới làm khách ăn cơm, thể hiện lòng biết ơn.
Lâm phủ ở Cửu Phương Thành cũng coi như là phú hộ, đình viện rộng lớn, có núi giả có ao hồ, đình đài lầu các từng bước là phong cảnh.
Bàn ăn đặt ở một tòa đình hóng gió, đúng lúc tháng tư mùi thơm vô vùng, cách đó không xa là hoa viên, nơi cảnh xuân tươi đẹp, rực rỡ gấm hoa, ngồi ở đình hóng gió có thể vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh.
Mọi người trên bàn ăn, như cũ nói chuyện về Ám Trang.
Hạ Tử Kình nhấp một ngụm rượu, nhíu mày lắc đầu: "Thành chủ ngồi tù, nhưng huyện lệnh Cửu Phương Thành vẫn luôn thoái thác, dường như không muốn xử trí hắn."
Lâm lão gia cũng thở dài nói: "Hàng năm thành chủ tặng quà cho huyện lệnh, việc này có lẽ sẽ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Cửu Phương Thành trời cao hoàng đế xa*, chúng liền thành vua một cõi."
* Trời cao hoàng đế xa: Không ai quản
Thần sắc Lâm Thanh Nghiên khó chịu: "Còn có vị quận thú quận Thanh Dương kia, chẳng lẽ chúng ta không có cách nào bắt hắn sao?"
Dứt lời, nàng chuyển tầm mắt về phía An Cửu: "An tiểu thư, cô có cách gì không?"
Thành Thanh Dương cách Cửu Phương Thành không xa, bọn họ cũng ở hắc lâu tìm được chứng cứ phạm tội của quận thú, chỉ là huyện lệnh Cửu Phương Thành vẫn luôn kéo dài, nói cái gì mà việc này quá lớn hắn không quản được, còn phải trình sổ con tới kinh thành, mời quan cao hơn một bậc tới xử trí bla bla.
Tóm lại một câu, ba phải.
Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đều rất phẫn nộ, nhưng lại không còn cách nào khác.
Những chứng cứ phạm tội và nhân chứng đó, đều đã giao cho quan phủ, kết quả sau này như thế nào, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, căn bản không thể nhúng tay.
Lâm Thanh Nghiên vừa nói ra, những người khác cũng đều nhìn An Cửu.
An Cửu từ trong chén ngẩng đầu lên, Cát Hương thông minh lập tức đưa khăn tay ra, nàng thong thả ung dung lau miệng, nhìn một vòng mọi người trên bàn.
Lời này của Lâm Thanh Nghiên ý tứ rất rõ ràng, nàng ta hy vọng An Cửu xuất đầu, để cha nàng là thượng thư nói trước mặt Thánh Thượng, trừng trị mấy quận thú kia.
An Cửu đánh giá thần sắc mọi người, trong ánh mắt Lâm lão gia và Lâm phu nhân cũng đều là chờ đợi.
Hiển nhiên hai người này cũng hy vọng nàng mau về nhà, bọn họ không muốn nhận lửa giận của An thượng thư, chỉ là ngại nói trước mặt đại tiểu thư.
Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đơn giản xuất phát từ đạo nghĩa, cho nên muốn nàng có thể góp một phần lực.
Đến nỗi Bùi Tịch......
Ánh mắt An Cửu chuyển dời đến trên người hắn, nam nhân mặt mày ôn nhuận, một tay cầm đũa một tay đỡ ống tay áo tuyết trắng, động tác không nhanh không chậm, phảng phất công tử thế gia, nhất cử nhất động thập phần cảnh đẹp ý vui.
Người khác đều đang nhìn nàng, chỉ có Bùi Tịch, giống như đứng ngoài cuộc.
Người sau lưng Ám Trang là hắn sao?
An Cửu không dám xác định, nếu là hắn thật, vậy hắn hẳn là sẽ không hy vọng nàng đi tìm An thượng thư.
Chỉ khi Ám Trang tồn tại lâu dài, hắn mới có thể không ngừng thu hoạch lợi ích, không phải sao?
Chú ý tới tầm mắt nàng, mi mắt công tử bạch y nhẹ nâng, ánh mắt ấm áp nhìn qua, trong mắt lộ ra một tia nghi vấn.
Biểu tình kia, mười phần trong sạch vô tội.
An Cửu dời mắt, nội tâm cười lạnh, Bùi Tịch còn có thể vô tội?
Nhớ lại những hắc y nhân mất đi thần chí, đến nay nàng đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Nghĩ đến đây, trong lòng An Cửu đưa ra quyết định.
"Lát nữa ta liền viết thư cho cha, bảo cha phái người tới xử lý chuyện này." Nàng giương cằm, giữa mày hiện lên một tia ngạo khí sinh ra đã có sẵn, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Những tên đó dám đắc tội bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cũng sẽ không dễ dàng buông tha bọn chúng."
Quan tâm hắn có phải làm chủ phía sau hay không làm gì, phá huỷ Ám Trang nàng đã định rồi.
Hắn càng không vui càng tốt.
Dù sao, nàng cái gì cũng không biết, nàng chỉ là đại tiểu thư nông cạn vô tri lại ngạo mạn ngang ngược mà thôi.
Một bữa cơm khách và chủ đều vui, dùng cơm xong, Lâm phu nhân nhờ Bùi Tịch chẩn bệnh cho mình, An Cửu đi vào thư phòng, viết một phong thư đơn giản báo tình huống ở Cửu Phương Thành, chuẩn bị gửi về kinh thành.
Thư vừa viết xong, Lâm Thanh Nghiên liền chủ động nói: "An tiểu thư, nhà ta có người chuyên giao tin tức, đi đường rất nhanh, có thể giao thư cho ta, nhiều nhất hai ngày liền có thể tới kinh thành."
Dựa theo tốc độ trạm dịch, từ Cửu Phương Thành truyền tin đến kinh thành ít nhất phải mất mười ngày nửa tháng, hai ngày của Lâm Thanh Nghiên xem như vô cùng nhanh.
Sau khi An Cửu hỏi qua, mới biết hoá ra sơn trang đúc kiếm cũng buôn bán, nhiều thế hệ Lâm gia đúc kiếm, nhưng không chỉ bán kiếm, còn có các loại dụng cụ bằng sắt, cho nên Lâm gia có rất nhiều cửa hàng trong thành.
Để liên lạc với nhau, Lâm gia bồi dưỡng một bầy bồ câu đưa tin, có thể nhanh chóng truyền tin giữa các thành.
An Cửu yên tâm giao thư cho Lâm Thanh Nghiên.
Bỗng nhiên, động tác An Cửu dừng lại, nàng nắm lấy một bên phong thư, Lâm Thanh Nghiên nắm bên kia, thấy nàng không buông tay, nghi hoặc nói: "An tiểu thư?"
An Cửu nghiêm túc nhìn về phía Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình, nói: "Ta có thể gửi thư đi, nhưng có một điều kiện."
Lâm Thanh Nghiên biến sắc, không biết vì sao nàng lại đột nhiên đổi ý, chỉ cảm thấy An tiểu thư này đúng là nói không giữ lời.
Nàng nhíu mày, hỏi: "Điều kiện gì?"
An Cửu hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta là chạy từ trong nhà ra, một khi ta gửi thư đi, cha sẽ tới bắt ta về.
Nghe nói kế tiếp các người phải rời khỏi Cửu Phương Thành, ta muốn đi cùng các người."
Lâm Thanh Nghiên theo bản năng cự tuyệt: "Không được, ngao du giang hồ rất nguy hiểm, hơn nữa trên đường phải ăn ngủ ngoài trời.
An tiểu thư cô không có võ công, sao cùng chúng ta lên đường được?"
An Cửu vừa nghe, lập tức muốn lấy lại thư.
"Vậy bỏ đi, thư này ta không gửi."
Lâm Thanh Nghiên: "......"
Hạ Tử Kinh một bên nghe các nàng nói chuyện lúc này mới lên tiếng: "Ta đồng ý với cô."
Hai người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy thiếu hiệp vẻ mặt chính trực nói: "An tiểu thư đi cùng chúng ta đi, ta có thể phụ trách bảo vệ cô."
Lâm Thanh Nghiên do dự một lát, cắn cắn môi, miễn cưỡng đồng ý: "Được."
An Cửu hơi mỉm cười, lúc này mới buông tay ra.
Như vậy, mới là kết cục hoàn mỹ trong lòng nàng.
Lâm Thanh Nghiên đi đến