Khoảnh khắc cắn môi đỏ kia, Bùi Tịch ngửi thấy mùi hoa đào nồng đậm.
Mùi bay ra từ miệng thiếu nữ, hương thơm ngào ngạt, mà nay đều bị hắn nuốt vào, trong nháy mắt, hắn dường như rơi vào rừng hoa đào nở rộ.
Điều này làm cho hắn không tự chủ nhớ lại rừng đào ở Dược Vương Cốc, hắn từ nhỏ trước khi ra khỏi viện, chỉ có thể dựa vào ngoại vật để lấy được tin tức ở bên ngoài.
Ví dụ chim bay qua tiểu viện, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới.
Gió sẽ truyền tới rất nhiều tin tức, ngày xuân mỗi năm, cành liễu mọc ra chồi non, hắn sẽ ngửi thấy mùi hương dễ ngửi.
Bùi Tịch nhỏ khoa tay múa chân hỏi lão bộc, mùi hương kia là gì?
Lão bộc không nói chuyện với hắn, tất nhiên cũng sẽ không trả lời hắn.
Thẳng đến sau này, hắn chạy ra khỏi cái sân kia, trở thành Thiếu cốc chủ trên danh nghĩa của Dược Vương Cốc.
Bùi Tịch trở lại sân ban đầu, muốn nhìn nơi vây khốn hắn bốn năm trông như thế nào. Sau đó hắn phát hiện, ven một cái hồ cách tiểu viện không xa, có một rừng đào mọc lên, ngày xuân mỗi năm, sẽ nở ra từng chùm hoa lớn.
Hắn chưa từng thấy hoa đào, lại ngửi thấy mùi hoa đào trước một bước.
Thời điểm đứa trẻ còn chưa biết hoa đào là thứ gì, đã trải nghiệm qua vẻ đẹp của hoa đào.
Mà trừ mùi hoa, ngay sau đó hắn cảm nhận được mềm mại. Mềm giống một đám mây, lại trơn trượt giống một con cá nhỏ.
Bùi Tịch nghĩ đến giấc mơ hoang đường kia.
Xúc cảm trong mơ, tựa hồ giống như lúc này.
Hắn mất khống chế mà há miệng cắn môi, dùng đầu lưỡi liếm, quả nhiên nếm được một vị ngọt thanh.
Giấc mơ trước đó cũng là ngọt.
Cho nên, lại là một giấc mơ khác sao?
Trong lúc hôn mê mang, Bùi Tịch nhịn không được nghĩ.
Giấc mơ này không giống lúc trước, hắn có thể cảm giác được thiếu nữ mỏng manh giãy giụa trong lòng ngực.
Mỗi khi hắn há miệng cắn, nàng đều run rẩy ở trong tay hắn, mũi phát ra tiếng hừ nhẹ. Thanh âm kia dừng ở trong tai, tựa như thêm củi vào lửa, khiến ngọn lửa lớn bốc cháy lan ra khắp cơ thể.
Kỳ lạ chính là, khi lửa nổi lên, đau đớn trong cơ thể bất giác giảm bớt.
Đôi tay nhỏ bé bị trói sau lưng không khỏi vặn vẹo, nàng quay đầu muốn tránh hắn.
"Ô...... Buông ra...... Ta......" Thiếu nữ nhỏ giọng nức nở.
Trong một giấc mơ, nàng rõ ràng ngoan ngoãn cực kỳ.
Giờ khắc này, lý trí Bùi Tịch gần như mất hết, khống chế thân thể hắn, chỉ còn lại bản năng mơ hồ.
Hắn cực kỳ bất mãn, vì sao lần này phải kháng cự?
Nam nhân thoáng thối lui, dùng tay đang chống ván cửa nắm chiếc cằm tinh xảo của thiếu nữ, thiếu nữ mới vừa được giải thoát, lập tức phẫn nộ mà kêu lên: "Bùi Tịch huynh phi lễ ta! Huynh cái tên què dám...... Á!"
Quá ồn.
Hắn lại bao phủ lên.
Lúc này, thiếu nữ không có chỗ trốn.
Cơ thể nàng bị hắn đè trên cửa, hai cánh tay mảnh khảnh bó ở sau người, nâng cằm lên, bày ra một tư thế thuận nước đẩy thuyền.
Hơi thở của nam nhân nặng nề, dòng khí ướt nóng phả vào má thiếu nữ, hai người hô hấp giao nhau. Mái tóc đen của hắn rũ xuống, cùng nàng dây dưa.
Môi Bùi Tịch rất mỏng, cả người hơi lạnh, khi dây dưa trên đôi môi non mềm của nàng, đau đớn rất nhỏ lan ra.
An Cửu nhắm mắt lại, khóe mắt xuất hiện nước mắt tinh tế.
Nàng thật sự đau.
Bùi Tịch hiện tại không có lý trí, căn bản sẽ không khống chế lực đạo của mình, tay bị nắm đến đau, cằm cũng bị niết đến đau, còn có cái hôn thô bạo giống chó gặm, thật là cái nào cũng đau.
Vì đêm nay, nàng thật sự trả giá rất nhiều.
Ngày mai nếu không tăng độ hảo cảm, nàng nhất định phải thiến hắn!
An Cửu một bên căm giận nghĩ, một bên mở miệng, mặc kệ tên khốn kia vẫn luôn làm loạn không vào sâu được ở trên môi. Sợ hắn không hiểu, nàng còn cố ý dò đầu lưỡi, nhẹ nhàng chạm hắn.
Trong nháy mắt hai đầu lưỡi mềm mại chạm nhau kia, thân hình thon dài đè nặng nàng hơi chấn động.
Sau đó tựa như du khách sắp chết khát trên sa mạc cuối cùng uống được một ngụm nước, tham lam không hề cố kỵ mà công thành đoạt đất, hấp thu hết nguồn nước.
Trừ ban đầu còn khó khăn, không biết có phải hắn quá thông minh hay không, năng lực học tập quá mạnh.
Nụ hôn này rất nhanh liền rơi vào cảnh đẹp, hắn chưa bao giờ vô tình cắn phải đầu lưỡi nàng, cũng chưa vô tình hôn nàng đến rách môi.
Lúc trước An Cửu chưa từng hôn môi, đây là lần đầu tiên nàng thân mật với người khác như thế, trải qua khó chịu ban đầu ra, nàng dần dần đắm chìm trong sự thoải mái giữa răng môi như thuỷ mạt* giao hoà.
* Thuỷ mạt: bọt nước
Như là ngâm mình trong một hồ nước ấm, toàn bộ cơ thể đều nhẹ nhõm, khó chịu đều tan biến, cả người ấm áp, dường như phơi nắng sau giờ ngọ* vào đông.
* Giờ ngọ: từ 11 giờ trưa đến 13 giờ trưa
Đau đớn không thể chịu nổi dần dần hóa thành ngứa nhẹ thâm nhập cốt tủy, khiến nàng nhịn không được tiếp tục, lại tiếp tục.
Hoá ra hôn môi thoải mái như vậy sao? Giống như rơi vào một giấc mơ đẹp, chỉ muốn say mê không tỉnh.
Khó trách nghe rất nhiều người nói, có thể cùng người yêu hôn vài tiếng đồng hồ.
Đặc biệt cảm quan của An Cửu nhạy bén hơn người thường, nếu nói người thường có thể cảm nhận được một phần vui sướng, nàng có thể cảm nhận được ba phần.
Môi và lưỡi quấn quýt chẳng phân biệt ngươi ta, trên cánh môi truyền đến tê ngứa, khi hàm trên bị đụng vào cảm giác như điện chạy qua, đều khiến nàng không tự giác mềm nhũn, cả người không ngăn được run rẩy.
Loại cảm giác này, thật sự khiến người nghiện.
Hắn hẳn là cũng rất thoải mái đi?
An Cửu lặng lẽ nâng mi, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Đôi mắt thích ứng bóng tối, nàng dần dần có thể thấy rõ bộ dáng hắn.
Hai mắt nam nhân nhắm chặt, hàng mi dài khẽ run, giống như cánh bướm bay tán loạn. Mũi cao thẳng chạm vào mũi nàng, khi thì đan xen, khi thì cọ xát, trên chóp mũi thấm ra mồ hôi cọ lên mũi nàng, mang đến lạnh lẽo rất nhỏ.
Mày hắn vốn nhíu chặt bất giác thả lỏng, mặt mày nhẹ nhõm, không còn nhìn thấy thống khổ khó nhịn, chỉ có khát cầu thật sâu.
An Cửu có thể nhận thấy cơ thể hắn không tự giác co rút, hẳn là đau đớn gây ra. Mỗi lần đau đến tàn nhẫn, động tác hắn hôn nàng cũng sẽ trở nên dùng sức, hung ác như muốn nuốt nàng vào bụng.
Sau khi An Cửu lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, lặng yên không một tiếng động khép mi mắt trước khi lại bị phát hiện.
Không biết khi nào Bùi Tịch đã buông cổ tay nàng, ngón tay thon dài nhéo sau cổ nàng, ấn nàng thật sâu vào cửa.
An Cửu yên lặng vươn hai tay nhỏ nhắn mềm mại, ôm cổ hắn, vùi vào cái ôm tràn đầy mùi thuốc.
Một đêm này cuối cùng khi nào ngủ, An Cửu cũng không nhớ.
Dù sao nàng chỉ biết, bọn họ ôm hôn đã lâu, môi và đầu lưỡi nàng đều tê rần.
Nàng cũng cơ bản xác định, hôn dường như thật sự có thể giảm