Hôm sau, đúng ngày công bố bí tịch được vạn chúng chú ý.
Ngày này toàn bộ sơn trang Kim Xà đều bắt đầu giới nghiêm, sơn trang Kim Xà nằm dưới chân núi Giao Tuyền, dưới chân núi là trấn Kim Xà, từ trấn lên sơn trang đi một đoạn đường núi bằng phẳng bốn năm chục bậc, cầu thang rộng lát đá cẩm thạch.
Hôm nay, cách mỗi đoạn trên đường liền có hộ vệ vẻ mặt nghiêm túc trông coi, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào.
Trấn dưới chân núi đều là những nhân sĩ giang hồ không vào được, ngồi đầy ở tửu lầu trà lâu trong trấn, một đám nhón chân mong chờ, chờ kết quả cuối cùng.
Có trà lâu ngồi đầy rồi, liền mang bàn ra bên đường, cho dù người không quen biết cũng đều ngồi vây quanh nhau, uống hết ly trà này đến ly trà khác, ngồi cùng bàn trò chuyện đủ thứ.
Giờ này ngày này, cơ hồ toàn bộ môn phái giang hồ, đều tụ tập ở sơn trang Kim Xà, thịnh hội như thế, trăm năm đều khó gặp.
"Mặt trời đã lên cao, cũng không biết tình huống bên trong như thế nào?"
Một người bỗng nhiên hỏi: "Các vị cảm thấy, môn phái nào có thể lấy được bí tịch?"
Có người thạo tin nói: "Khẳng định phái Hoa Sơn có một bản, ta đã thấy người phái Hoa Sơn tới, là vị chưởng môn sư huynh của Hoa Sơn, hơn hai mươi năm trước nổi danh giang hồ với Bích Thủy Kiếm, người này kiếm pháp tinh diệu, giống bích thuỷ cuồn cuộn không dứt, công phòng toàn bị, từng đấu với Trúc lão hộ pháp đời trước của Ma giáo, khiến Trúc lão quái bị thương nặng."
Lại có người nói: "Đây cũng không phải là so võ công ai mạnh hơn, mà là xem ai mang đến bảo vật trân quý hơn?"
"Không sai, phái Hoa Sơn tồn tại mấy trăm năm, thứ tốt tất nhiên không thiếu, ta nghe nói, phái Hoa Sơn mang đến kiếm phổ nhuyễn kiếm do một vị tiền bối của môn phái bọn họ đã tự nghĩ ra trăm năm trước, nghĩ đến Kim Du sẽ không cự tuyệt."
"Phái Nga Mi hẳn là cũng có một bản, hình như Nga Mi mang đến một quyển tâm pháp nội công dưỡng khí, mười năm trước Kim Du bị thương, tâm pháp này đối với ông ta cũng có chỗ lợi."
"Còn có Phá Sơn Môn cũng tới, người dẫn đầu là đại để tử Mục Lỗi của Phá Sơn Môn, hắn tựa hồ mang đến một khối thiết thiên ngoại*, nghe nói có thể đúc ra vũ khí sắc bén xuất thần."
* Thiết thiên ngoại: kim loại ngoài trời, còn hiểu là thiên thạch
Một vị lão nhân gầy bên đường nói: "Haiz, đáng tiếc chúng ta một nghèo hai trắng, chẳng có bảo bối gì, nếu không lão đây cũng muốn đổi để được đọc bí tịch một lần, mặc dù không luyện thành, để lại cho hậu nhân cũng tốt."
Ngồi ở bên cạnh ông ta chính là vị tiểu công tử mặt non, đại khái mới ra đời, không khỏi tò mò lại khờ dại hỏi: "Lão trượng, kiếm quân Kim Xà kia vì sao phải chấp tay dâng bí tịch trân quý cho người khác chứ? Tự ông ta giữ không được sao? Ta không hiểu, ông ta như vậy cũng quá......"
Câu nói kế tiếp tiểu công tử chưa nói, nhưng mọi người thấy vẻ mặt của hắn đều không giấu được lời của mình, nơi nào nhìn không ra, hắn là muốn nói kiếm quân Kim Xà quá ngu ngốc.
Thấy lời của hắn như thế, người xung quanh không khỏi đều nở nụ cười.
Một vị hiệp khách sắc mặt tang thương cười nói: "Kim Du chính là người thông minh, phát hiện bí tịch khi không ai biết cũng thôi đi, việc này lại lưu truyền mọi người đều biết, hắn giấu cũng không giấu được. Chí bảo thần công kia, tất nhiên vô số người mơ ước, từ khi Kim Du bị thương tới nay liền ngã xuống hạng hai giang hồ, làm sao có thể bảo vệ được bí tịch?"
Lại một người nói tiếp: "Không sai, Kim Du không bảo vệ được nó. Nhưng hắn quyết đoán, lựa chọn thông cáo bí tịch với thiên hạ. Hiện giờ một là giao hảo với môn phái giang hồ, hai là chia sẻ nguy hiểm ra ngoài, ba là hắn có thể kiếm đầy bồn đầy chén, xem như một mũi tên trúng ba đích, thật sự là thông minh đến cực điểm!"
"Cũng đúng, các vị còn nhớ ba năm trước thảm án diệt môn hoàng gia Tô Hàng sao? Ta nghe nói, hoàng gia sở dĩ một đêm diệt môn, đó là người hoàng gia giữ một quyển độc thuật."
Mọi người ngươi một lời ta một câu mà nói, tiểu công tử kia nghe xong sắc mặt trắng bệch, liên tục kinh ngạc cảm thán, bộ dáng mở rộng tầm mắt.
Hoá ra giang hồ là như vậy, không chỉ có ân oán hận thù, còn tràn ngập máu me và giết chóc.
Trong ánh mắt tiểu công tử có sợ hãi, sau nỗi sợ hãi còn có một tia khao khát.
Không ai không muốn trở thành kẻ mạnh tung hoành võ lâm, tiêu sái tùy ý đến đi như gió, chạy ngàn dặm giết người chứ?
Trong lúc mọi người ở ngoại giới nghị luận sôi nổi, thì không khí trong sơn trang Kim Xà lại nhẹ nhàng náo nhiệt không như bên ngoài tưởng tượng.
Trong đại đường chuyên dùng để tiếp khách, các vị khách ngồi theo nhóm, mỗi người ngồi nghiêm chỉnh, ít có người nói chuyện với nhau.
An Cửu chỉ là theo tới chơi, cũng bị phân vào một chỗ.
Nàng và Bùi Tịch, Lâm Thanh Nghiên, Hạ Tử Kình ngồi một bàn, không biết có phải vì thân phận đại tiểu thư sơn trang đúc kiếm của Lâm Thanh Nghiên và thần y nổi danh Dược Vương Cốc của Bùi Tịch hay không, bàn bọn họ được an bài phía trước, cơ hồ xem như nhóm xếp đầu.
An Cửu nhìn khắp nơi, phát hiện chỗ ngồi an bài rất có nội hàm, đại khái không phải xếp dựa theo thế lực mạnh yếu, mà căn cứ vào giá trị của bảo vật từng người mang đến.
Bởi vì nàng thấy chỗ ngồi của Minh Dập cũng rất gần phía trước, hơn nữa ngồi cùng bàn với người đại môn phái như phái Nga Mi, phái Tung Sơn.
Nói cách khác, đống vật bảo mà Minh Dập mang đến, trong cảm nhận của Kim Du, có thể so sánh với bảo bối đại môn phái mang đến.
Quả nhiên, trên đời này liền không ai không thích tiền.
An Cửu âm thầm cảm thán một câu, yên lặng thu hồi ánh mắt, chuyển đôi mắt lên người bên cạnh.
Bùi Tịch giương mắt nhìn nàng, nhẹ giọng cười hỏi: "Làm sao vậy?"
An Cửu mắt to đảo một vòng khuôn mặt hắn, dường như không sao lắc lắc đầu.
"Không sao, muốn hỏi một chút khi nào bắt đầu?"
Bùi Tịch kiên nhẫn mười phần nói: "Sắp."
Thấy hắn bất động như núi, nội tâm An Cửu rất bội phục.
Không hổ là đại phản diện, Ma giáo sắp tới, hắn cũng không mang theo chút hoảng, tố chất tâm lý này không phải người bình thường có thể so sánh được.
Cho dù An Cửu đã sớm biết rõ cốt truyện, nhưng cũng không khỏi có chút bất an.
Sáng nay ngủ dậy, tim nàng vẫn luôn đập nhanh, như sắp có chuyện gì xảy ra, giống như điềm báo trước nguy hiểm.
An Cửu nghĩ rồi lại nghĩ, cũng không thể nghĩ ra mình sẽ gặp chuyện gì.
An Cửu nguyên tác được Hạ Tử Kình bảo vệ, mục