Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Tịch bỗng nhiên trực giác không đúng.
Hắn vốn không nên để ý điều này.
Không nói đến Phi Y chính là hắn, An Cửu càng thích Phi Y, đối với hắn càng có lợi.
Còn có nàng thích Phi Y hay không, căn bản không liên quan đến "Bùi Tịch".
An Cửu thích ai, để ý ai, không liên quan đến Bùi Tịch hắn.
Vậy vì sao hắn phải hỏi vấn đề này?
Bùi Tịch nhắm mắt, đáy mắt đen nhánh dần dần nhuộm một tầng sắc lạnh.
Hắn hơi quay mặt, muốn đẩy đầu thiếu nữ ra.
Mấy ngày nay, An Cửu đã trở nên thân thiết hơn với hắn, thế cho nên hắn cũng bất giác xem nhẹ khoảng cách giữa hai người.
Trong lòng Bùi Tịch biết, thái độ An Cửu nhất thời chuyển biến, chỉ là vì hắn cứu nàng.
Tựa như câu nàng thường treo bên miệng, hắn là người tốt.
Bởi vì hắn là người tốt, cho nên lương tâm của đại tiểu thư phát hiện ra, bắt đầu tín nhiệm hắn, coi hắn như bằng hữu mà thành thật với nhau, thậm chí tình cảm giấu trong lòng cũng thổ lộ với hắn.
Trong mắt Bùi Tịch lướt qua một tia trào phúng.
Hắn từ trước đến nay lấy ôn hòa thuần thiện để tiếp xúc với người khác, vì thế họ cũng cho rằng hắn thiện lương từ bi, cho rằng hắn là người tốt khó có được trong chốn giang hồ này.
Thế nhân đều như thế.
Hiện giờ, nàng cũng không ngoại lệ.
Nàng sẽ không biết, đằng sau gương mặt ôn hoà mỉm cười, là bộ mặt lãnh khốc vô tình như thế nào.
Bên môi vừa nở một nụ cười lạnh, nhưng khi quay đầu nhìn khuôn mặt thiếu nữ mắt nhắm chặt ngủ ngon lành, lại từng chút từng chút trở nên cứng đờ.
Khó trách nàng thật lâu không trả lời, hoá ra là ngủ rồi.
Thiếu nữ uống quá nhiều rượu, gương mặt đỏ bừng, đuôi mắt còn dính nước mắt, thủy sắc lóng lánh.
Mi thanh tú nhíu lại, đại khái là cảm thấy lạnh, nàng dẩu cái miệng nhỏ xinh, ôm tay cong thân mình, đầu trượt xuống lòng nam nhân, ngón tay sờ so/ạng kéo ống tay áo to rộng của hắn qua, đắp lên người mình.
Đắp xong, mày nhỏ đang nhăn lúc này mới chậm rãi buông ra, thần thái cũng trở nên bình yên.
Bùi Tịch: "......"
Hắn rũ mắt, nhìn thân ảnh tự giác tìm ổ xong, ghé vào đầu gối mình, cuốn tay áo hắn thành một cuộn nhỏ xinh, trên mặt trắng nõn tuấn tú không thấy nửa phần biểu tình.
Im lặng hồi lâu, Bùi Tịch hơi cúi người, bế ngang cơ thể nhỏ mềm như bông kia, đứng lên.
Đây là lần cuối cùng, về sau tuyệt đối sẽ không dung túng nàng như thế nữa.
Nội tâm hắn tự nhủ như vậy.
Vết thương sau vai còn chưa khỏi hẳn, bởi vì dùng sức nên bị rách, một trận đau đớn truyền đến.
Mày Bùi Tịch cũng không động một chút, mặt vô cảm xoay người đi ra ngoài.
Thiếu nữ ngủ đến thuần thục, không có dấu hiệu tỉnh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dán vào ngực hắn, lông mi dày che phủ, giống như một cây quạt nhỏ tinh xảo.
Ngọc lan nở trên đỉnh đầu, trong bóng đêm một cánh hoa lặng yên rơi xuống, dừng trên mái tóc đen nhánh như mây của thiếu nữ.
Trắng hồng điểm xuyết đen nhánh, phá lệ bắt mắt.
Ánh mắt nam nhân khẽ động, hơi cúi đầu lại gần, đang muốn thổi cánh hoa kia đi, lông mi thiếu nữ lại bỗng nhiên run lên, rồi sau đó mê mang mở hai mắt.
Phảng phất say đến không biết hôm nay là hôm nào, ánh mắt thiếu nữ trống rỗng, ngơ ngác nhìn hắn, mày đột nhiên nhíu lại, hàm hồ nói: "Bùi Tịch, huynh hôn trộm ta!"
Bùi Tịch: "???"
Sửng sốt trong nháy mắt, hắn theo bản năng muốn phản bác: "Ta không......"
Nhưng lời còn chưa nói ra, thiếu nữ lại nhắm mắt, lần nữa ngủ mất.
Bùi Tịch: "......"
Như là một quyền đánh vào bông, không chỗ nào phát lực.
Bùi Tịch hít sâu một hơi, lại không trì hoãn, bước nhanh vào phòng thiếu nữ, ném nàng lên giường.
Khi sắp sửa đứng dậy rời đi, tay áo đột nhiên bị thứ gì kéo lấy, hắn xoay người, mới phát hiện hoá ra ống tay áo không biết từ khi nào bị nàng đè ở dưới thân, mà thiếu nữ kia sớm đã ngủ sâu, không thấy tỉnh.
Bùi Tịch tất nhiên không thể đánh thức nàng, cuối cùng hắn đứng lên, nếu bị phát hiện, cũng không tiện giải thích.
Nghĩ như vậy, hắn trực tiếp giơ tay, xuất lực, cắt đứt tay áo.
Vải dệt trắng phiêu đãng, dừng ở trên giường, thiếu nữ xoay người một cái, đè ở dưới thân, không còn nhìn thấy bóng dáng tuyết sắc kia.
-
Hôm sau, An Cửu đỡ đầu từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua.
Mỗi lần nàng uống rượu đều là uống say thật, chẳng qua sẽ giữ lại một phần tỉnh táo, cho nên sẽ không nói bậy làm sai chuyện, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là bộ dáng uống say.
Nếu không sao có thể lừa gạt loại người như Bùi Tịch chứ?
Hắn chính là thần y, chẳng lẽ không nhìn ra người khác có uống say hay không sao?
An Cửu cũng không hành sự mà không chuẩn bị.
Sau khi ôn lại ký ức, đuôi mắt An Cửu cong lên, mặt mày tinh xảo ý cười dạt dào.
Nàng ngâm nga từ trên giường đứng dậy, chậm rì rì ra cửa, bắt gặp ánh mắt của A Thất đang chẻ củi trong sân, ánh mắt chói lọi lập loè tia bát quái.
"A Thất, nấu nước cho ta, ta muốn tắm gội." Nàng cười tủm tỉm nói.
A Thất đáp ứng: "Được ạ."
Đồng ý xong, lại ân cần nói với An Cửu: "An tiểu thư, công tử nhà ta ở hiệu thuốc, cô muốn tìm người thì cứ đến đó."
An Cửu nhướng mày, cười nói: "Cảm tạ."
Nhưng nàng cũng sẽ không đi tìm hắn, không cần thiết.
An Cửu tự mình ở nhà ngây người một ngày, Bùi Tịch cả ngày cũng không về, cơm cũng ăn ở bên ngoài, thẳng đến khi sắc trời bắt đầu tối, chiều hôm buông xuống, mới về nhà.
Nghe thấy trong viện truyền đến tiếng xe lăn quen thuộc, An Cửu xoa tay bởi vì viết quá nhiều, mà trở nên đau nhức, cúi đầu nhìn quyển sách đã viết xong trước mặt, khóe miệng hơi lộ ra ý cười.
Bùi Tịch đẩy xe lăn đi về hướng phòng mình, khi đi qua cửa phòng cách vách, cánh cửa kia đột nhiên mở ra.
Một giọng nữ trong trẻo thanh thúy vang lên: "Bùi Tịch, huynh đợi đã."
Thiếu nữ hiếm khi thay đổi xiêm y, mặc một bộ váy vàng nhạt đứng ở cửa, như hoa xuân mọc đầu cành, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết càng thêm vẻ kiều diễm động lòng người.
Bùi Tịch dừng tay, xe lăn đúng lúc ngừng lại.
Hắn hơi ngẩng đầu, hai tròng mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn về phía nàng.
Tiếng nói ôn hòa trước sau như một: "Sao vậy, An tiểu thư?"
Thiếu nữ môi đỏ nhẹ mím, rũ mắt, không biết tại sao không nhìn thẳng hắn, bộ dáng có chút trốn tránh.
Trong tay nàng không biết cầm thứ gì, nhanh ngó hắn một cái, sau đó ném thứ trong tay về phía hắn, vật bọc trong khăn liền nặng nề rơi vào lòng công tử bạch y.
"Cái này cho huynh, tự huynh xem đi." Vội vàng ném xuống những lời này, thiếu nữ lại rầm một tiếng đóng cửa.
Cửa gỗ đỏ gắt gao khép lại trước mắt, Bùi Tịch lại có thể nghe thấy, tiếng bước chân của thiếu nữ không nhúc nhích.
Nàng vẫn đứng phía sau cửa, dựa lưng vào cửa, như là đang đợi điều gì.
Vẻ mặt hắn hiện lên một tia nghi hoặc, cầm thứ trong lòng, mở khăn tay bọc bên ngoài ra.
Ánh mắt đảo qua, hai mắt hắn đột nhiên