Xe ngựa đi trước một hồi, cuối cùng tới cửa núi, còn chưa đến gần, liền thấy thiếu nữ váy đỏ đã xuống ngựa, đứng ở bên núi nói chuyện với một tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng mới mười mấy tuổi, mặc tăng y xám, đối mặt với đôi mắt sáng xinh đẹp của thiếu nữ, biểu tình có chút câu nệ.
"Nữ thí chủ, nếu cô không muốn leo núi, có thể qua bên kia tìm kiệu, thường xuyên có đại quan quý nhân đến chùa dâng hương, đa số đều là ngồi kiệu."
Mấy người Lâm Thanh Nghiên tới, nghe rõ bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết hoá ra An Cửu không muốn đi bộ lên núi, đang hỏi tiểu hòa thượng kia có gì thay đi bộ không.
Chùa Vô Âm rất nổi tiếng, trong phạm vi trăm dặm quanh đây được rất nhiều người hoan nghênh, mỗi ngày đều có không ít người tới chùa cầu thần bái phật, công việc nâng kiệu cũng bỗng dưng phát triển.
Chỉ chốc lát sau liền có vài vị nâng kiệu* nghe tin mà đến, thiếu nữ váy đỏ ngồi vững trên kiệu, cũng không nhìn người phía sau, tự mình lên núi.
* Từ gốc là 挑山工, có nghĩa công nhân vận chuyển, người chuyên chở hàng chục kg hàng hóa từ chân núi đến đỉnh núi, nhưng vì trong trường hợp này là là kiệu nên mình để người nâng kiệu luôn
Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình tất nhiên không cần kiệu, hai người trực tiếp đi bộ lên núi, bước chân nhảy lên, chốc sau liền bay qua.
Chỉ còn lại An Cửu ngồi trên kiệu, và Bùi Tịch ngồi trên một cái kiệu khác phía sau, A Thất đi bên cạnh Bùi Tịch.
Ba người yên lặng lên núi, A Thất kẹp giữa hai người đang chiến tranh lạnh, một câu cũng không dám nói.
Ngọn núi nơi có chùa Vô Âm tên là núi Song Tùng, nghe nói đỉnh núi có hai cây tùng ngàn năm, cầu nguyện với cây tùng cực kỳ linh nghiệm.
Chùa ở trên đỉnh núi, người nâng kiệu mất nửa buổi sáng, mới chậm rì rì đi vào chùa Vô Âm.
Khi đến chùa, đúng lúc là buổi trưa, Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên sớm đã chờ ở cửa chùa, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, còn có vị hòa thượng trẻ tuổi khoác áo cà sa màu trắng.
An Cửu liếc mắt một cái liền thấy vị hòa thượng kia.
Hòa thượng có một khuôn mặt khá thanh tú, thân hình đĩnh bạt, như tùng tựa bách, áo cà sa trắng không thấy một nếp nhăn.
Người xuất gia thường có sắc mặt từ bi, ánh mắt ôn hòa, hòa thượng này khuôn mặt lại cực kỳ thanh lãnh, trên mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, thần sắc nhạt nhẽo như mây mù gió lạnh trên núi, cơn gió thổi qua không dấu vết.
Trên người người này có khí chất tươi mát rồi lại lãnh đạm, lại khoác áo cà sa trắng, càng thêm vẻ xuất trần tuyệt thế, không giống phàm nhân.
An Cửu xuống kiệu, ném một thỏi bạc cho người nâng kiệu, "Không cần thối lại, thưởng cho các ngươi."
Vài người nâng kiệu lau mồ hôi, cười đến thấy răng không thấy mắt, ngàn ân vạn tạ rồi đi.
An Cửu đi đến trước mặt Lâm Thanh Nghiên, hai mắt nhìn thẳng hoà thượng trẻ tuổi kia, tò mò hỏi: "Vị này là ai vậy?"
Lâm Thanh Nghiên nói: "Đây là Phi Trần, đệ tử của đại sư Chân Nhất chùa Vô Âm, nghe nói chúng ta tới, liền tự mình nghênh đón."
Sau đó lại giới thiệu An Cửu cho Phi Trần.
Phi Trần hơi gật đầu với An Cửu, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, giống như tuyết liên cô độc trên núi cao: "An thí chủ."
Mắt đào hoa của An Cửu cong cong, giọng nói nũng nịu ngọt như nước: "Chào Phi Trần đại sư."
Mặt mày Phi Trần hơi nhíu, thoáng lui về phía sau một bước, nói: "Phi Trần còn chưa xuất sư, không đảm đương nổi đại sư, gọi ta Phi Trần là được."
"Được nha, ta gọi ngài là Phi Trần, ngài có thể gọi ta là An Cửu không?" Thiếu nữ vò khăn mím môi, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười muốn nói lại thôi, không khỏi nghiêng người về phía trước.
Thấy tình cảnh vậy, Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình nhất thời giật mình.
Người sáng suốt vừa thấy liền biết, An Cửu là có ý với Phi Trần hòa thương.
Đặc biệt biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy, hiện giờ đã tiến đến bên cạnh Phi Trần, cười e thẹn nói chuyện với hắn. Mặc dù lời Phi Trần lãnh đạm, trên mặt thiếu nữ cũng không thấy thất vọng, chỉ thái độ càng tránh càng tiến.
Hai người liếc nhau, Hạ Tử Kình nói: "An Cửu đây là......"
Lâm Thanh Nghiên vẻ mặt buồn bã nhỏ giọng nói: "Hình như cô ấy rất thích Phi Trần."
Hạ Tử Kình nói trắng ra: "Phi Trần tướng mạo tuấn mỹ, đích xác là kiểu tiểu cô nương thích." Dừng một chút, hắn đột nhiên chuyển giọng, "Muội thì sao?"
Lâm Thanh Nghiên sửng sốt một chút, đột nhiên đỏ bừng mặt, "Ta, ta đối với hắn cũng không có tâm tư khác."
Lâm Thanh Nghiên rốt cuộc không quen nói chuyện yêu đương ở trước công chúng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Không phải huynh muốn đi tìm người sao, nếu đã đến chào hỏi qua chùa Vô Âm rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
Hạ Tử Kình ngốc ngốc: "Không từ biệt bọn họ sao?"
Lâm Thanh Nghiên dùng sức lắc đầu, "Không cần, An Cửu và Bùi Tịch sẽ không để ý."
Kỳ thật giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho Lâm Thanh Nghiên biết, phía trước là Tu La tràng*.
* Tu La tràng: ý chỉ đấu trường bi thảm hay tả mối quan hệ phức tạp
Một đường tới đây vốn dày vò vạn phần, tuy An Cửu chỉ mâu thuẫn với Bùi Tịch, nhưng bọn họ mấy người kẹp ở giữa cũng không chịu nổi, ngày thường ít nói với nhau.
Hiện giờ thấy gió lốc lớn hơn nữa sắp xảy ra, Lâm Thanh Nghiên cũng không dám ở lại, vẫn nên đi sớm thì tốt hơn.
Hạ Tử Kình từ trước đến nay nghe lời nàng, lập tức không do dự, hai người liền thừa dịp Bùi Tịch còn chưa tới, Phi Trần bị An Cửu quấn lấy, lặng lẽ chuồn đi.
Bùi Tịch xuống kiệu ở bậc thềm đá cuối cùng, lại ngồi trên xe lăn, đi vào cửa chùa, liền nhìn thấy hình ảnh thiếu nữ váy đỏ nâng khuôn mặt nhỏ, cười khanh khách nói chuyện cùng hoà thượng áo bào trắng tuấn mỹ.
Bóng cây loang lổ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu lên hai người họ, tạo thành từng quầng sáng nhỏ vụn.
Thiếu nữ tươi cười rạng rỡ, mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy vui sướng.
Nghe thấy động tĩnh của xe lăn, thiếu nữ hơi chuyển mắt, ánh mắt thoáng chốc trở nên lãnh đạm, phảng phất đang nhìn người xa lạ.
Đáy mắt Bùi Tịch buồn bã, trên mặt lại bất động thanh sắc rũ mắt, theo quán tính hiện lên một nụ cười nhạt.
Ngược lại hoà thượng áo bào trắng kia chủ động tiến lên: "Bùi thần y."
Hai người chào hỏi nhau, nói xong mới phát hiện không thấy Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình.
Bùi Tịch bất đắc dĩ cười nói: "Hai người bọn họ có chuyện quan trọng khác, có lẽ là đi trước rồi, không cần tìm."
Nhân sĩ giang hồ thường không câu nệ tiểu tiết, sắc mặt Phi Trần không đổi, nhàn nhạt gật đầu: "Được."
Bốn người liền như vậy vào chùa.
Đã là buổi trưa, mấy người liền cùng đến trai đường* chùa Vô Âm ăn cơm chay. Bùi Tịch được mời đến làm khách, đãi ngộ cực cao, toàn bộ quá trình đều đi cùng Phi Trần.
* Trai đường: Phòng ăn của tự viện
Trong lúc đồng hành, Phi Trần báo cho bọn họ, Chân Nhất đại sư mới xuất quan, còn một số việc vặt phải xử lý, mấy ngày sau mới có thời gian gặp bọn họ.
Phi Trần sắp xếp cho bọn họ chỗ ở, đó là khách viện ở chùa, vẫn là ba người ở chung một sân.
Bùi Tịch không có ý kiến gì, vì vậy mấy người liền ở trong chùa.
Mới vừa dàn xếp xong, An Cửu liền không chịu được, lập tức ra ngoài đi dạo khắp nơi trong chùa.
Chùa Vô Âm kế thừa trăm năm, lịch sử đã lâu, đình đài lầu các trong chùa đều đủ cả, vì