"Tối qua An tiểu thư không nghỉ ngơi tốt sao?"
Sáng sớm hôm sau, An Cửu nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng nói, quay đầu, liền thấy Bùi Tịch đang tưới hoa trong viện.
Trong tiểu viện này có một vườn hoa, rất nhiều loại hoa cỏ, mỗi loại An Cửu đều không nhận ra.
Nhưng Bùi Tịch đối với những loại hoa cỏ đó lại thuộc như lòng bàn tay, vừa vào ở liền nhận ra có vài loại thuốc trong đó, còn hỏi sư phó trong chùa, lúc rời đi có thể vặt một ít hay không.
Sau khi được đồng ý, ngày thường không có việc gì sẽ tỉ mỉ chăm sóc một phen.
An Cửu uể oải đáp một tiếng: "Đúng vậy, sao huynh biết?"
Giọng công tử bạch y ôn hòa: "Ta thấy khuôn mặt An tiểu thư tiều tụy, nếu ngủ không ngon, có thể tới tìm ta kê chút thuốc an thần."
Ha ha, ngốc thối, chính huynh khiến ta ngủ không ngon đó!
An Cửu lắc đầu: "Không phải ngủ không ngon......"
Dừng một chút, lại bỗng nhiên ngừng câu chuyện, nàng bực bội nhíu mày, nhanh chóng đổi đề tài, "Bùi Tịch, khi nào chúng ta rời khỏi chùa Vô Âm?"
Bùi Tịch nâng mắt, đôi mắt đen như mực nhìn nàng thật sâu, nghi hoặc hỏi: "Vì sao An tiểu thư muốn đi? Nơi này không tốt sao?"
"Không phải, ta chỉ muốn đi tìm Hạ đại ca, không, ta nhớ Lâm Thanh Nghiên, chúng ta đi tìm bọn họ đi!"
Nói đến Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên, trên gương mặt tái nhợt của thiếu nữ như đột nhiên có ánh sáng, hai mắt ảm đạm cũng trở nên sáng ngời.
Là cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, cho nên muốn Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên bảo vệ nàng sao?
Mi mắt Bùi Tịch cong cong, bên môi mỉm cười, ý cười lại không lọt đáy mắt.
"Chỉ sợ mất mấy ngày nữa, đại khái là ba bốn ngày." Lời hắn ôn hòa, cực kỳ nghe lời hiểu chuyện.
An Cửu không kiên nhẫn mà nhíu mày, vội vàng hỏi: "Vì sao phải ba bốn ngày?"
Thần sắc công tử bạch y thản nhiên, chậm rãi nói: "Hôm qua không phải nói với cô rồi sao? Đại nạn của Chân Nhất đại sư sắp đến, rất nhanh sẽ chết, mời chúng ta cùng xem lễ, như thế tất nhiên không tiện rời đi."
"A......" Thiếu nữ lập tức ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới lẩm bẩm mở miệng, "Hoá ra huynh nói thật? Ta còn tưởng rằng......"
Cho nên nàng kỳ thật không tin lời hắn nói?
Vậy nên đó là lý do hôm qua nàng không đi tìm Phi Trần?
Trên mặt Bùi Tịch hiện lên một tia hoang mang rồi biến mất, hắn mơ hồ cảm giác vấn đề này rất quan trọng, không khỏi tìm tòi nghiên cứu: "Cho rằng cái gì?"
Hắn nhìn chăm chú không hề chớp mắt, thiếu nữ vô thức mím môi, tai cũng lặng yên ửng đỏ.
Nàng chớp mắt vài cái, vội vàng ném xuống một câu: "Không, không có gì."
Liền chạy đi nhanh như chớp, váy đỏ tung bay, làn váy đỏ rực giống như sóng cuộn, lướt qua ngưỡng cửa rồi biến mất.
Sau khi Bùi Tịch ngưng mắt trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không rõ, vừa rồi nàng suy nghĩ cái gì.
Lòng nữ nhân, như kim đáy biển.
Nhưng khiến hắn cảm thấy vui sướng chính là, ngày hôm đó, An Cửu không đi tìm Phi Trần.
Giữa trưa ba người cùng tới trai đường ăn cơm chay, rõ ràng ở trai đường thấy Phi Trần, An Cửu cũng không giống mấy ngày trước, nhiệt tình đi lên ăn cơm cùng hắn, mà trộm nhìn hòa thượng áo bào trắng vài lần, liền thành thành thật thật ở yên tại chỗ.
Theo lý mà nói, Bùi Tịch hẳn là cảm thấy vui.
Nàng rất nghe lời, không quấn lấy nam nhân khác.
Có thể tưởng tượng đến ánh mắt thiếu nữ lặng lẽ nhìn phía hòa thượng áo bào trắng lưu luyến không rời, đáy lòng hắn lại không ngăn được xuất hiện một cỗ lệ khí.
Đuôi mày công tử bạch y nhẹ cau lại, phút chốc cười nói: "An tiểu thư."
"Hả?" Thiếu nữ ăn cơm chay thất thần ngẩng đầu.
Bùi Tịch giơ tay, chỉ chỉ hướng Phi Trần, bên môi nở nụ cười nhu hòa: "Phật tử Phi Trần ở đó, sao không đi tìm hắn?"
Khuôn mặt nam nhân thanh tú, ý cười dạt dào, mắt đen nhẹ híp lại, như là đang tốt bụng chỉ điểm, lại phảng phất xem kịch vui.
An Cửu nhất thời cứng họng: "......"
Trên đời sao lại có người như vậy hả? Hắn đúng là biến thái!
Nói không cho nàng tìm Phi Trần là hắn, hiện tại bảo nàng đi tìm Phi Trần lại là hắn.
An Cửu tin, nếu nàng đi thật, bảo đảm đêm nay không phải Phi Trần chết oan chết uổng, thì là nàng chết oan chết uổng.
Tóm lại hai người bọn họ, phải có một người mất mạng.
Nàng không nghĩ tới, phản diện này hắc hóa muốn chết. Nếu sớm biết hắn hắc hóa khủng bố như vậy, nàng sẽ không vạch trần gương mặt thật của hắn, tiếp tục diễn thật tốt với hắn!
Đáng tiếc, hiện tại nói cái gì cũng muộn rồi QAQ.
"Ha ha, ta sẽ không quấy rầy đại sư, chúng ta ăn cơm, ăn cơm."
An Cửu cười khan, vùi đầu dùng sức lùa cơm.
Nhưng chưa được bao lâu, liền nghe tiếng bước chân tới gần, nàng theo tiếng nhìn lại, liền thấy một hòa thượng tuấn mỹ mặc áo cà sa trắng hướng bên này đi tới.
Tốt lắm, tự Phi Trần tìm tới cửa.
An Cửu xịt keo cứng ngắc, chậm rãi quay đầu nhìn Bùi Tịch.
Bùi Tịch lại là bộ dáng bình tĩnh bất động, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt, chỉ là nụ cười đó không thấy một tia độ ấm, rất giống được trát xi măng, tràn ngập giả dối.
Giờ khắc này, chỉ có một gói biểu cảm có thể hình dung tâm tình của An Cửu.
【 Ngươi đừng lại đây.jpg】
Phi Trần không nghe thấy tiếng lòng nàng, vẫn đi tới.
"An thí chủ, còn có Bùi thần y, cơm canh trong chùa có hợp khẩu vị không?"
Giọng nam thanh lãnh vang lên ở đỉnh đầu, An Cửu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trong veo của hòa thượng áo bào trắng, trong mắt kia lộ ra sự quan tâm thuần tuý.
An Cửu nhìn nam nhân ngồi đối diện, nhỏ giọng nói: "Vẫn, vẫn ổn...... Chỉ là không có thịt."
Chùa Vô Âm cái gì cũng tốt, người bên trong hiền lành, phong cảnh đẹp, điều không tốt duy nhất chính là quá chay, một ngày ba bữa đều ăn cỏ, An Cửu cảm giác mình sắp thành một con cừu rồi.
Phi Trần nghe vậy, không khỏi khó xử mà nhăn mày, chắp tay trước ngực nói một tiếng "A di đà phật".
"Người xuất gia từ bi, trong chùa cũng không có đồ mặn, An thí chủ hãy nhẫn nại chút thời gian."
An Cửu hiểu chuyện lắc đầu: "Không, không sao, dù sao chúng ta sắp xuống núi rồi."
Nàng nói một câu, liền khẽ nhìn Bùi Tịch một cái.
Sắc mặt công tử bạch y trước sau không thay đổi, cũng không nhìn ra tâm tình thế nào, An Cửu chỉ có thể câu được câu không nói chuyện với Phi Trần, nửa điểm không dám quá thân thiện.
Cũng may Phi Trần không ở lại lâu, chỉ đơn giản nói hai câu liền rời đi.
Không biết có phải vì chuyện của sư phụ Chân Nhất đại sư, giữa mày Phi Trần quanh quẩn một tầng khói mù, như thể có một đám mây đen lơ lửng trên bầu trời xanh vô tận.
An Cửu vẫn không nhịn được, gọi hắn lại trước khi hắn rời đi.
"Phi Trần đại sư, ngài...... Nén bi thương."
Hoà thượng áo bào trắng nghe vậy, hơi giật mình, giữa mày nhíu lại thoáng nới lỏng.
Hắn hơi gật đầu với nàng: "Đa tạ An thí chủ, kinh Phật ngày ấy cô cho ta cực kỳ sâu sắc, sau khi ta đọc xong, sẽ đến luận đạo với An thí chủ."
Nhìn bóng dáng Phi Trần chậm rãi