Xe ngựa chạy về phía trước, còn chưa đi được xa, Bùi Tịch vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt nói: "A Thất, cho người đem hạt bồ đề tới, ta sẽ hấp thụ nội lực ở đây."
A Thất ngồi ở càng xe lái xe, nghe vậy ngây ngẩn cả người, vén rèm lên quay đầu lại: "Công tử, không phải người nói muốn đến nơi an tĩnh không bị quấy rầy sao?"
Hắn đã chuẩn bị chỗ tốt cho công tử, bảo đảm bí mật, không ai phát hiện ra.
Nghe xem hiện tại công tử nói cái gì?
"Không cần, tùy tiện tìm nơi thanh tịnh, ngươi bảo vệ cho ta là được." Bùi Tịch nhàn nhạt nói.
A Thất nghẹn, nhịn không được hỏi: "Công tử, rốt cuộc người có gì không yên lòng? Chỗ An tiểu thư ta đã phân phó người đi theo, là sát thủ hàng đầu về khinh công, chuyên phụ trách theo dấu vế, bảo đảm sẽ không mất dấu cô ấy, cũng không để cô ấy phát hiện......"
Bùi Tịch giương mắt nhìn hắn, đôi mắt đen yên tĩnh không tiếng động.
Tiếng A Thất càng nói càng nhỏ, dần dần im lặng.
"Vâng vâng vâng, ta liền gọi người đưa tới, đưa tới ngay." A Thất bất đắc dĩ nói.
Công tử phân phó, hắn có thể làm sao bây giờ? Cũng chỉ có thể nghe.
A Thất cảm thấy công tử nhất định ở cùng An đại tiểu thư lâu rồi, nhiễm luôn tật xấu của nàng, tùy hứng!
Hắn buông rèm xe xuống, bắt đầu gọi bồ câu đưa tin gửi thư khẩn cấp cho Ngàn Sát Các.
-
Bên kia, An Cửu cũng cùng Phi Trần đi trên đường. Đích đến của bọn họ là núi Vũ Di, cách nơi này khoảng trăm dặm.
Hai người cưỡi ngựa đi trước, buổi sáng xuất phát, chạng vạng đã đến dưới chân núi Vũ Di.
Dưới núi Vũ Di có một thôn xóm, trong thôn đều là bá tánh bình thường, hai người liền tá túc trong thôn.
Thôn này có chút bài ngoại, thấy một hòa thượng tuấn tú đi cùng một thiếu nữ trẻ, người trong thôn phần lớn là tò mò thêm kiêng dè, không dám tiếp xúc dân ngoại lai.
Hỏi nhà vài người, đều nói không tiện ở nhờ.
Thẳng đến khi hỏi một hộ ở góc thôn, mới được cho phép có thể ở một đêm.
Người trong nhà chỉ có một cụ ông lớn tuổi, cùng với một đứa cháu trai đang tuổi thiếu niên, cha mẹ đều không biết đi đâu.
Người cháu đứng ở cửa gõ gõ, thấy An Cửu nhìn qua, khuôn mặt gầy gò vàng vọt đỏ lên, dùng giọng địa phương nói: "Cô nương, nước đã đun xong cho hai người rồi, có cần mang tới không?"
An Cửu đang định mở miệng, Phi Trần đang nhắm mắt ngồi xếp bằng đứng dậy nói: "Không cần, bần tăng làm là được."
Hắn ra ngoài mang vào một thùng nước ấm, lại nhường phòng cho nàng, còn mình đứng yên ở cửa, để An Cửu bên trong lau mình tắm gội.
Hiện giờ đã là tháng 5, núi Vũ Di lại ở phía đông nam, khí hậu dần dần nóng bức, hai người đi bên ngoài một ngày, người An Cửu ra đầy mồ hôi, lúc này cần tắm rửa.
Khoảnh khắc chiều hôm buông xuống, cửa vừa đóng lại, nhà cũ ở thôn này liền có vẻ chật chội tối tăm.
Cửa phòng cũ nát đóng không kín, bộ dáng có chút lung lay sắp đổ.
Qua khe cửa, An Cửu thậm chí có thể thấy bóng dáng Phi Trần đứng ngoài, ánh sáng chiếu qua khe cửa bị thân ảnh hắn che một nửa.
An Cửu nhanh chóng lau mồ hôi trên người, thay áo trong.
Toàn bộ quá trình, Phi Trần trước sau đứng bên ngoài đưa lưng về phía cửa, thân ảnh thon dài kiên cố giống như núi cao.
An Cửu bên trong chốc lại liếc hắn một cái, trong lòng liền yên tâm.
Tắm xong, nàng mặc quần áo rồi kéo cửa ra, "Ta xong rồi."
Hoà thượng đưa lưng về phía nàng lúc này mới xoay người, hắn rũ mắt, cũng không nhìn nàng, lặng yên đi vào phòng, mang nước nàng dùng dư ra ngoài, đổ xuống con mương gần đó.
Làm xong hết thảy, hắn mới xốc mi mắt, nhàn nhạt nói: "Thí chủ đi nghỉ ngơi đi, bần tăng sẽ gác đêm cho thí chủ."
An Cửu mơ hồ cảm giác tai hắn có chút hồng, nhưng bóng đêm mờ ảo, lại không nhìn rõ.
Nàng bò lên trên giường, đáy giường nhà nông làm bằng rơm rạ, nằm lên kêu xột xoạt.
An Cửu nghiêng người ngủ, chỉ thấy trong bóng đêm có một bóng người ngồi bên cửa sổ cách đó không xa, ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ dừng trên đầu bóng loáng của hắn, chiếu ra một chút phản quang.
"Đại sư, ngài không nghỉ ngơi sao?" Nàng vô thức đè thấp giọng.
Trong bóng đêm, giọng Phi Trần trong trẻo truyền đến: "Bần tăng là người tập võ, ngồi thiền chính là nghỉ ngơi. Thí chủ mau ngủ đi, tối nay sẽ không sao đâu."
Khắp nơi yên tĩnh, đêm lạnh không tiếng động.
Trong không khí tràn ngập tiếng côn trùng kêu thật nhỏ, cùng với tiếng ếch hết đợt này đến đợt khác.
Ban ngày An Cửu đi đường mệt mỏi, mặc dù giường ngủ không thoải mái, nhưng rất nhanh lâm vào mộng đẹp.
Thời gian từ từ trôi qua, đột nhiên, trong lúc nàng ngủ cảm giác bị nhìn trộm rất mãnh liệt, như là bị mãnh thú nhìn chằm chằm, một trận lạnh lẽo ập vào trong lòng.
An Cửu chợt bừng tỉnh từ giấc ngủ, vừa mở mắt ra, liền theo bản năng nhìn phía Phi Trần.
Nhưng chỗ vốn là nơi hòa thượng ngồi, giờ phút này lại không có ai.
An Cửu nhảy dựng, còn chưa lấy lại tinh thần, giây tiếp theo khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng đen ngồi ở đầu giường mình, đang ở trong bóng đêm lẳng lặng nhìn nàng.
Nếu Phi Trần không thấy nàng còn có thể ổn định, nhưng nếu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp từ trên giường nhảy lên.
Nếu phải so sánh, đại khái giống cảm giác khủng bố khi người áo đen trong anime Conan nàng từng xem, nửa đêm tỉnh lại thấy ngồi ở đầu giường bạn.
Chấn kinh, An Cửu theo bản năng mở miệng, một tiếng kinh hô liền buột miệng thốt ra.
"A —— Á!"
Nhanh hơn tiếng thét chói tai của nàng, lại là một bàn tay lạnh lẽo khô ráo. Che mặt nàng, ngăn tiếng kêu ngắn ngủi kia lại.
Hắc y nhân cúi người, đôi mắt đen nhánh lập loè ánh sáng nhạt trong đêm tối, giống như hai ngọn ma trơi.
Nam nhân không thấy rõ mặt một tay che miệng An Cửu, một tay bóp cổ nàng, thấp giọng nói: "Đừng kêu."
An Cửu hai tay vô lực bắt lấy cánh tay hắn, không chớp mắt nhìn hắn, đáy mắt dần dần toát ra vẻ bừng tỉnh.
"Nhận ra ta?" Nam nhân cười nhẹ một tiếng, tiếng cười lại không thấy vui vẻ, chỉ có lạnh lẽo, "Nàng dám phản bội ta."
Hắn ghé sát vào nàng, An Cửu lúc này mới mơ hồ thấy rõ gương mặt nam nhân, đôi mắt dài hẹp nheo lại như báo săn, khóe mắt đuôi mày đều là dữ tợn nguy hiểm.
"Nghe nói vừa rồi hắn còn trông cửa cho nàng? Thật lợi hại, Phật tử chùa Vô Âm không nhiễm một hạt bụi cũng thành chó trước cửa nhà nàng, An Cửu, ta coi thường nàng rồi." Nam nhân gằn từng chữ một, hai mắt gắt gao nhìn mặt thiếu nữ.
Thấy nàng kinh hoảng thất thố, thấy nàng run bần bật, thấy lông mi nàng run rẩy như cánh bướm, đáy mắt ngấn nước, ác khí nơi đáy lòng hắn nổi lên.
"Nàng xem, cho dù chó có trông như thế nào, nàng vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta. Nàng dám không nghe lời, nàng nói, ta nên trừng phạt nàng thế nào?"
Nghĩ đến ngày xưa An Cửu thường khóc hu hu chạy tới bảo hắn châm cứu, đáy mắt nam nhân bỗng nhiên hiện lên một tia hắc ám.
Hắn giơ tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ điểm vài cái lên người thiếu nữ, giống như điểm huyệt.
An Cửu nhìn không hiểu hàm nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên mãnh liệt trong cơ thể, phút chốc liền lan ra khắp người, như là vô số con sâu lúc nhúc trong mạch máu toàn thân, mang đến ngứa ngáy và khó chịu.
Nàng chớp chớp mắt, mũi phát ra một tiếng nức nở không thể khống chế.
"Ô......"
Nam nhân chậm rãi buông tay che môi nàng, đứng thẳng người, mắt lạnh nhìn nàng.
Hắn giải phóng cổ độc bị áp chế trong cơ thể nàng.
An Cửu nằm trên giường, cảm thụ được khó chịu quen thuộc trong thân thể, bất tri bất giác ý thức được điểm này.
Một trận đầu óc trống rỗng qua đi, An Cửu giật mình!
Mẹ nó nam nhân này chó cỡ nào chứ!!!
Không phải hắn đi rồi sao! Sao đi được một nửa còn chạy về hả!
Còn có hắn vừa rồi nói Phi Trần canh cửa cho nàng, hắn đây là sắp xếp người giám thị nàng!
Tưởng tượng đến nhất cử nhất động của mình đều trong tầm mắt hắn, cả người An Cửu đều không khoẻ.
Nàng còn tưởng Bùi Tịch sẽ rời đi, trong nguyên tác cũng viết qua, sau khi trộm hạt bồ đề, Bùi Tịch sẽ trở về Ngàn Sát Các, trải qua một khoảng thời gian ngủ đông mới tái nhậm chức.
Hắn không nên xuất hiện ở chỗ này nha! Sao có thể ra bài như lẽ thường thế?
Hơn nữa huynh ghen thì ghen, vì sao phải hành hạ nàng! Huynh như vậy thật sự rất dễ hỏa táng tràng* có biết không!
* Hoả tá tràng: lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.
Rơm rạ dưới đệm giường cùng vải bố khăn trải giường, lúc này tất cả thành công cụ tra tấn An Cửu.
Nàng trằn trọc, than nhẹ, giãy giụa vươn tay về phía người ở mép giường.
Mỗi một động tác mang đến phản hồi cực hạn khiến nàng một câu cũng không nói nên lời, trừ âm điệu rách nát trong cổ họng, nàng một chữ cũng không phát ra.
"Phi...... Phi Y...... Chàng......" Nàng gọi tên hắn đứt quãng, dừng ở trong tai lại như tiếng muỗi.
Từng tiếng than nhẹ nhưng không khiến