Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi rảo bước tiến vào đại điện, thấy trong đại điện người nằm đầy đất, phía trước còn có nữ nhân hồng y tóc rối bù đứng đó, An Cửu vẫn sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp.
Nghe thấy động tĩnh, nữ nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như đao.
Thấy mặt nữ nhân, nháy mắt An Cửu ngây ngẩn cả người.
Đây không phải Thánh Nữ Ma giáo mà nguyên tác nhắc tới sao!
Thánh Nữ Ma giáo Hoa Tình, trong sách ghi rằng, tuy từ nhỏ Hoa Tình học độc thuật, nhưng vì chưa từng rời núi, cũng không có ai dạy dỗ nàng ta thị phi thiện ác, nên dưỡng thành ngây thơ hồn nhiên.
Hoa Tình lên sân khấu mới 16 tuổi, lớn lên thập phần xinh đẹp, bởi vậy được gọi là tiểu yêu nữ.
Trong phó bản Ma giáo, Hoa Tình còn có gút mắt nhỏ với nam chính.
Ánh mắt An Cửu đảo qua mọi nơi, giờ khắc này, cảnh tượng trong điện giống sách viết như đúc, điều khác biệt duy nhất, đó là nữ nhân hồng y trong đại điện kia.
Nữ nhân này vừa thấy liền không phải Hoa Tình, chỉ cần người có mắt, đều có thể phát hiện bà ta đã rất già rồi.
Có lẽ là ba bốn mươi tuổi, có lẽ là bốn năm mươi tuổi, tóm lại không phải thiếu nữ 16 tuổi xuân.
Suy nghĩ lộn xộn thoáng qua trong đầu, An Cửu hít một hơi, nhanh chóng lui về sau một bước, muốn rời khỏi đại điện.
Mẹ kiếp, bây giờ nàng trở về còn kịp không?
Nhưng còn chưa đợi nàng thở ra, An Cửu lại đột nhiên phát giác, nữ nhân kia đang nhìn Bùi Tịch.
Sau khi tới chỗ bằng phẳng, Bùi Tịch liền xuống từ lưng A Thất, sau đó ngồi lên xe lăn.
Vẫn bộ quần áo màu tuyết trắng tinh không tì vết, trong tay vẫn thong thả ung dung phe phẩy quạt xếp, công tử tóc đen áo trắng, một đôi mắt đen hẹp dài ý cười ôn hòa, ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng.
Hai mắt nữ nhân giống như dính trên mặt Bùi Tịch, bà ta nhìn thẳng vào hắn, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, như là si ngốc.
Ánh mắt vốn bén nhọn của bà ta dần dần mê mang, bao phủ một tầng ba quang*, như là hàn băng cứng rắn hòa tan thành xuân thuỷ Giang Nam, gợn nước nhộn nhạo.
* Ba quang: là những gợn sáng khi ánh mặt trời chiếu vào mặt nước
An Cửu đánh giá ánh mắt nữ nhân nhìn chăm chú Bùi Tịch, không nhịn được tiến lên phía trước một chút, chắn trước mặt Bùi Tịch.
Ơ, biểu tình nhìn tựa như động d*c kia, nàng không chút nghi ngờ, nữ nhân này muốn nuốt Bùi Tịch.
Tầm mắt đột nhiên bị chắn, thần sắc dịu dàng của nữ nhân tức khắc cứng đờ, mí mắt trũng xuống, hai mắt chợt biến thành hai mũi kim, thẳng tắp hướng về phía An Cửu.
Thời khắc nhìn thấy khuôn mặt An Cửu, trong đôi mắt đen như mực thiêu đốt ma trơi, hiện lên cừu hận thấu xương.
"Tiện nhân! Sao ngươi dám đoạt Bùi lang của ta!!!"
Nữ nhân sắc bén quát hỏi, cùng lúc đó, nhanh chóng vọt về hướng bọn họ.
Hết thảy đều phát sinh trong thời gian rất ngắn, từ khi bọn họ bước vào cửa lớn, đến khi nữ nhân chợt làm khó dễ, cơ hồ không để cho người ta suy nghĩ.
An Cửu đầu đầy mờ mịt, không biết nữ nhân này là thần thánh phương nào, lại không rõ quan hệ của bà ta và Bùi Tịch.
Nàng lúc đầu còn tưởng rằng nữ nhân là nhất kiến chung tình với Bùi Tịch, nhưng vừa rồi Bùi lang trong miệng nữ nhân, chẳng lẽ bà ta quen Bùi Tịch?
Hoặc là, nữ nhân này có tình cũ với Bùi Tịch? Còn bị hắn vứt bỏ?
* Bà An này đọc tiểu thuyết quá 180p hay sao mà nghĩ ra được như thế vậy:)))
Từ trước đến nay An Cửu không sợ suy đoán ác ý của phản diện, lấy hiểu biết của nàng đối với hắn, Bùi Tịch thật sự có thể làm ra chuyện gạt tình cảm người khác.
Lúc trước không phải hắn cũng lừa nàng sao?
Chỉ là không nghĩ tới, khẩu vị Bùi Tịch nặng như vậy, nữ nhân này ít nhất có thể làm mẹ hắn đấy?
Nữ nhân không có võ công, tốc độ chạy không nhanh, với lỗ hổng này, An Cửu còn kịp kinh ngạc quay đầu lại nhìn Bùi Tịch một cái.
Đại khái là biểu tình của nàng quá rõ ràng, công tử bạch y phía sau sắc mặt hơi thay đổi, mặt nạ ôn hòa luôn treo trên mặt có chút dấu hiệu nứt ra, lạnh lùng nói: "Cô suy nghĩ cái gì?"
An Cửu "A" một tiếng.
Bùi Tịch lạnh lùng liếc nàng, nói: "Ta không quen bà ta."
An Cửu còn chưa nói chuyện, vòng eo đột nhiên căng thẳng, nam nhân được nàng ngăn ở sau lưng duỗi tay, bàn tay thon dài đỡ eo nàng, kéo nàng từ trước ra sau hắn.
"Không có việc gì thì đừng thể hiện, nữ nhân đó có độc."
Dứt lời, nữ nhân đã đến gần bọn họ.
An Cửu lúc này mới nhìn thấy, nữ nhân vậy mà không đeo giày, bà ta để chân trần chạy trong đại điện, hai tay mở ra, trên mặt đầy nếp nhăn hiện ra nụ cười vui sướng của thiếu nữ.
"Bùi lang, cuối cùng chàng tới gặp ta sao?"
Người che ở giữa rời đi, nữ nhân liền lần nữa trong tim trong mắt đều là Bùi Tịch, tựa hồ ở trên đời này, trừ công tử bạch y trước mắt, không ai lọt vào mắt bà ta.
Nếu đến bây giờ còn không phát hiện đầu óc bà ta không bình thường, thì An Cửu mù rồi.
Vừa thấy chính là bà điên nha!
Nữ nhân điên bốn năm chục tuổi, gọi Bùi Tịch là Bùi lang, lại dùng độc...... Xâu chuỗi tin tức với nhau, trong lòng An Cửu bỗng nhiên hiện lên một cái tên.
—— Hoa Mị!
Hoa Mị vậy mà chưa chết!
An Cửu trừng mắt, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Cũng may nàng còn nhớ những việc này "An Cửu" không biết, gắt gao khắc chế bản thân, không để lộ ra khác thường.
Nhưng dù nàng thất thố, Bùi Tịch hẳn là cũng không chú ý đến nàng.
Bởi vì hắn đang bận đấu với nữ nhân kia.
Trước đó An Cửu vẫn chưa tưởng tượng ra, độc sư đánh nhau như thế nào? Độc sư không phải đều âm thầm hạ độc người ta sao?
Hôm nay nàng lại được mở rộng tầm mắt, được thấy đấu pháp của độc sư đứng đầu thế giới này.
Chỉ thấy công tử bạch y vẫn êm đẹp ngồi trên xe lăn, tóc mai chỉnh tề quần áo như tuyết, quạt xếp trong tay hắn từ từ mở ra. Bị ngón tay khớp xương rõ ràng nhéo, một chữ "Y" lớn trước mặt quạt.
Quạt xếp tựa hồ thay đổi, trong ấn tượng của An Cửu quạt xếp là quạt bạch ngọc, 36 nan quạt lại là màu đen, không biết chất liệu gì, dưới ánh mặt trời phát ra lưu quang nhạt.
An Cửu chưa bao giờ dám chạm vào quạt xếp của Bùi Tịch, chỉ vì trong lòng nàng biết rõ, cây quạt ẩn giấu không biết bao nhiêu loại độc, nàng vẫn chưa chê mạng mình dài đâu.
Nàng cũng chưa bao giờ thấy Bùi Tịch vận dụng cây quạt, nhiều nhất là phe phẩy để quạt gió.
Giờ khắc này, cây quạt kia lại không chỉ dùng để quạt gió.
Nữ tử áo đỏ nhào tới, trong tay bà ta không biết khi nào xuất hiện một dải lụa đỏ, lụa đỏ mỏng như sương, đỏ như máu, nhẹ nhàng dắt ở giữa ngón tay bà ta, chuyển động theo gió, phảng phất như một đám mây đỏ mềm mại.
"Bùi lang, lần này ta sẽ không cho chàng đi nữa!"
Ánh mắt nữ nhân vẩn đục, hiển nhiên không tỉnh táo lắm, nhưng bà ta xuống tay lại không chút hàm hồ.
Lụa đỏ giống như mây bay tới, trong hoảng hốt, An Cửu thậm chí thấy lụa đỏ thật sự biến thành một đám mây, một mảnh sương mù, sương mù nhè nhẹ từng đợt từng đợt, mênh mông như khói, như mộng như ảo, đẹp cực kỳ.
An Cửu nhìn không rời mắt, thẳng đến khi một tiếng quát chói tai truyền đến: "Lùi lại."
Trong đầu như có sấm sét nổ tung, An Cửu bỗng nhiên tỉnh táo lại, sau đó hai chân lơ lửng trên không, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại, khi chân vừa chạm đất, An Cửu đã cách đại điện rất xa.
"Mạo phạm rồi, An tiểu thư." Cổ buông lỏng, giọng A Thất từ phía sau vang lên.
An Cửu toát ra một thân mồ hôi lạnh, nào còn có tâm tình so đo hắn xách gáy nàng, liên tục lắc đầu: "Không sao không sao, ta còn phải cảm ơn ngươi."
Nàng làm sao không rõ, vừa rồi nàng kỳ thật đã bị Hoa Mị hạ độc?
An Cửu tuy không tính là xuất chúng, nhưng tự nhận cũng bình tĩnh tỉnh táo, sao có thể vô duyên vô cớ coi một dải lụa đỏ thành mây. Chỉ có thể là trúng độc, sinh ra ảo giác.
Nàng thật sự hãi hùng khiếp vía, Hoa Mị rõ ràng chẳng làm gì, chỉ là một dải lụa đỏ bay tới mà thôi, nàng liền lặng lẽ trúng độc, này cũng quá kh ủng bố.
Nói không ngoa, nếu đắc tội độc sư, đúng là chết như thế nào cũng không biết.
An Cửu nghĩ như vậy, ánh mắt lại không cầm lòng được dừng trên người Bùi Tịch.
Trước cửa điện đang mở, chỉ có một mình công tử bạch y ngồi ở đó.
Nàng không nhìn thấy khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy mấy sợi tóc đen như mực rũ xuống, dưới ánh nắng chói chang lộng lẫy như tơ lụa.
Nàng còn có thể thấy quạt xếp trong tay hắn, mặt quạt trắng, chữ "Y" to ở trên đó như ẩn như hiện. Đầu ngón tay trắng nõn thon dài của nam nhân xuyên qua giữa nan quạt, quạt xếp xoay tròn giữa những ngón tay thon dài như ngọc của hắn, thổi ra từng trận gió.
Thỉnh thoảng hắn lại gõ nhẹ vào nan quạt, phát ra tiếng đa đa nhỏ.
An Cửu bừng tỉnh nhớ ra, vừa rồi trước khi nàng tỉnh táo, tựa hồ có một trận gió phất qua mặt mình.
Tuyệt đối không đơn giản là gió, trong gió nhất định có thứ khác.
Trúng độc không biết trúng như thế nào, giải độc cũng không biết giải như thế nào.
Nàng quả thực chính là đang nhảy tới nhảy lui trước quỷ môn quan.
"Không cần lo lắng cho công tử, công tử bách độc bất xâm, nữ nhân kia không làm gì được người."
Có lẽ thấy nàng xem quá nghiêm túc, A Thất đột nhiên ở một bên mở miệng nói.
An Cửu cũng không giải thích, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục xem.
Đúng như A Thất nói, nữ nhân kia đích xác không làm gì được Bùi Tịch.
Hai người đồng thời dùng độc, Bùi Tịch bách độc bất xâm, nữ nhân lại không thể khiến bản thân không chịu độc dược quấy nhiễu.
Nói đơn giản chính là, hai người đều là pháp sư đứng đầu, nhưng một người có công năng miễn dịch ma pháp, vậy tất nhiên là bất khả chiến bại.
Nữ nhân ra tay với Bùi Tịch, liền giận không thể át, giọng bà ta bén nhọn: "Bùi lang, vì sao chàng phải phản kháng ta! Ta chờ chàng lâu như vậy, trong lòng chàng chẳng lẽ chỉ có tiện nhân kia sao!"
Vừa nói, lụa đỏ trong tay bà ta quay cuồng trôi nổi, lụa đỏ nhẹ nhàng giống như con mãng xà đỏ bị điều khiển, căn xé về phía công tử bạch y.
Bản thân lụa đỏ cũng không có lực sát thương, nữ nhân không có nội công, bà ta chỉ là dùng công phu ngoại gia, mỗi khi lụa đỏ còn chưa chạm đến Bùi Tịch, liền bị nan quạt bạch phiến ngăn trở, bất lực trở về.
Nữ nhân mặc dù điên, ai cũng không nhận ra, nhưng đầu óc vẫn có. Bà ta rất nhanh ý thức được, độc trên lụa đỏ căn bản không có hiệu quả với Bùi lang, hắn sẽ không trúng độc!
Phán đoán bà ta đưa ra không khác 20 năm trước là bao.
Không làm gì được Bùi lang, chẳng lẽ bà ta còn đắn đo không làm được gì người trong lòng hắn sao?
"Bùi lang, là chàng bức ta. Ta thật lòng với chàng, chàng lại làm như không thấy. Ta biết nữ nhân kia sinh con cho chàng, nhưng ta cũng sinh con cho chàng mà! Trong mắt chang chỉ có ả, ta đây liền giết ả!"
Gào rống xong, nữ nhân lập tức xoay người, không dây dưa với Bùi Tịch nữa, xoay người vọt về phía An Cửu.
An Cửu vốn đang ngồi xổm một bên ăn dưa, lại không nghĩ ngay sau đó liền nằm không cũng trúng đạn, lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên muốn chạy.
A Thất cũng theo bản năng xách cổ áo nàng, chuẩn bị mang nàng đi.
Độc của nữ nhân kia hắn không giải quyết được, nhưng nữ nhân không có nội lực, chạy không bằng hắn.
Nhưng mà động thủ trước, lại là Bùi Tịch.
Bùi Tịch dùng một tay giữ lấy bánh xe lăn, xe lăn liền nhanh chóng lăn bánh, xoay một hướng. Ngón tay hắn gõ lên tay vịn, tay vịn phát ra một âm thanh rất nhỏ, bụp bụp hai tiếng, từ giữa bắ n ra thứ gì đó, hướng về phía nữ nhân.
Nữ nhân hồng y vốn cách hắn không xa, bà ta lại chưa từng phòng bị hắn, trong lòng bà ta yêu hắn còn không kịp, sao lại đề phòng hắn chứ?
Lập tức bị hai thứ kia bắn trúng, lực đạo rất lớn khiến bà ta lảo đảo lùi về sau vài bước.
Ngay sau đó bà ta đỡ ngực, cong lưng, phun ra một ngụm máu.
Chờ bà ta ngẩng đầu, khuôn mặt vốn trắng bệch càng trắng đến giống quỷ, không thấy nửa phần huyết sắc.
"Bùi lang, chàng thật tàn nhẫn, vì nữ nhân kia, chàng vậy mà đánh ta......"
Trên môi trắng bệch của nữ nhân chảy ra máu đen, vừa thấy đó là trúng độc nặng.
Đó vốn là độc kiến huyết phong hầu*, người thường chạm vào là chết ngay, nữ nhân lại còn đứng ở đó, thân hình bà ta lung lay, như là sắp ngã xuống, nhưng dưới sự chú ý của mấy người, lại chậm rãi đứng thẳng lên.
* Kinh huyết phong hầu: thành ngữ mô ta một loại độc khi con người trúng sẽ nghẹt thở mà chết
Bà ta giơ tay nhẹ nhàng lau máu trên môi, tò mò nhìn đầu ngón tay nhiễm đỏ, lại nhét vào trong miệng, giống trẻ con ăn đường, li3m sạch sẽ máu đen trên ngón tay.
An Cửu: "......"
Mẹ nó không ghê tởm sao?
Hoa Mị li3m ngón tay xong, trên mặt thế nhưng dần dần khôi phục một chút huyết sắc.
Quỷ dị như thế, như thể máu bà ta vừa mới li3m vào lại trở về cơ thể.
An Cửu rùng mình, trong lòng biết nhất định lại là một trận so chiêu.
Bùi Tịch bắ n ra hai châm độc, Hoa Mị trúng độc, nhưng không biết vì sao bà ta lại giải được.
Không hổ là nữ nhân năm đó đánh bại được Dược Vương Bùi Chu, độc thuật có thể nói