Sáng sớm hôm nay, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, ngoài Nhạn Môn Quan liền có mấy người trẻ tuổi tới.
Đứng trước là một người mặt như bạch ngọc thân như tu trúc, mặc quần áo trắng tinh không tì vết, cho dù qua sa mạc cát vàng Tây Bắc, xiêm y cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Phía sau là một thiếu nữ thanh y xinh đẹp, còn có một thanh niên anh đ ĩnh chính trực, cuối cùng là tôi tớ cao lớn dắt lạc đà cõng hành lý.
Kỳ quái nhất chính là, trên lưng lạc đà, lại là một chiếc xe lăn nặng nề.
Mọi người trong nhóm đều còn trẻ, thoạt nhìn tôi tớ nhiều tuổi nhất cũng không lớn, nhưng lại không ai dám coi khinh bọn họ.
Chỉ vì mấy người nện bước trầm ổn, hơi thở dài, trên người thiếu nữ và thanh niên đeo trường kiếm, vừa thấy là người biết võ, hiển nhiên xuất thân võ lâm, không giống người bình thường.
Nhưng bốn người, làm chủ dường như là công tử bạch y đi trước.
Công tử bạch y diện mạo tuấn tú, quần áo tinh tế, ít giống người giang hồ nhất trong số bốn người. Sắc mặt hắn tái nhợt, mặt mày uể oải, khiến người ta vừa thấy liền cảm giác người này nhất định đang bệnh nặng.
Mặc dù hắn cũng nện bước trầm ổn, nhưng thình thoảng hắn ho khan vài tiếng, mỗi lần ho phảng phất muốn ho cả phổi mình ra, ho đến cả người run rẩy, gân xanh ở thái dương nổi lên, lại chậm rãi dùng một chiếc khăn trắng che môi lại.
Kiểu ho này, đặt trên người khác, khẳng định sớm đã bệnh không xuống được giường, lại không biết sao hắn còn kéo một thân bệnh ra ngoài hành tẩu.
Bốn người này sớm đã vào thành, liền đi thẳng đến một khách đi3m.
Khách đi3m cũng mới mở cửa không lâu, chưởng quầy còn ngái ngủ đứng sau quầy kết toán tiền bạc hôm qua, liền gặp bốn người này.
Chưởng quầy ngẩn người, hắn mở quán chỗ này đã vài thập niên, ngược lại cũng có chút mắt nhìn, thấy mấy người không giống như tới ở trọ, liền cẩn thận hỏi: "Mấy vị khách nhân đến khách đi3m nhỏ này, là có việc gì?"
Đôi mắt công tử bạch y đen như mực đảo qua sảnh, như là đang tìm cái gì, nhìn kỹ một vòng, lại hơi thất vọng mà thu hồi tầm mắt.
Trong lòng chưởng quầy thầm nghĩ, mới sáng tinh mơ, chưa có khách nhân nào dậy, sảnh nào đã có ai chứ?
Sợ là công tử này có bệnh mới lo tìm thầy, vừa vào cửa đã nhìn sảnh trống rỗng.
Nhưng cái liếc mắt của hắn, cũng khiến chưởng quầy hiểu ý đồ bọn họ đến.
Giang hồ luôn nhiều thị phi, nếu mấy người tới trả thù, hy vọng đừng đánh hỏng khách đi3m của hắn. Mỗi cao thủ giang hồ đều có bản lĩnh lớn, lại không sợ quan phủ quan binh, hắn mở cửa hàng ngần ấy năm, sợ nhất gặp loại chuyện này.
Lúc này, chưởng quầy đang suy nghĩ, khách nhân mấy ngày hôm trước tới, có ai mà bốn người này muốn tìm không.
Hắn nhớ rõ, chạng vạng hôm qua có một nam một nữ tới, nhìn cũng không phải người bình thường, đặc biệt là thiếu nữ mặc váy đỏ, lớn lên thật là xinh đẹp, tính cách cũng đanh đá.
Người khác nhìn nhiều hai cái, nàng đều hung tợn trừng lại.
Nam tử bên cạnh nàng lại bình thường, nhưng cao tám thước, cũng không giống kẻ đầu đường xó chợ.
Trong đầu nghĩ quanh đi quẩn lại, chưởng quầy cười tủm tỉm nói: "Chư vị chính là tới tìm người?"
Công tử bạch y hơi cúi đầu ho một tiếng, lại rất nhanh nhịn xuống, môi trắng bệch nói: "Không sai, chúng ta muốn tìm một nữ tử, 17-18 tuổi, vóc dáng......"
Hắn dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, thần sắc nháy mắt hoảng hốt. Rất nhanh hoàn hồn lại, hắn nâng tay đến chỗ cằm mình, đo, khẳng định nói: "Cao tầm này."
Nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ người muốn tìm thật sự ở trước mặt hắn, nhất định là cao như vậy.
"Nàng thích mặc hồng y, tướng mạo......" Nói tới đây, công tử bạch y lại ngừng, cúi đầu ho khan mãnh liệt.
Ho đến mặt trắng nõn thay đổi, trên má hiện lên một tia ửng hồng không bình thường.
"Bùi Tịch, huynh đừng vội, để ta nói cho."
Thiếu nữ thanh y mặt lộ vẻ không đành lòng, vội vàng tiến lên nói với chưởng quầy, "Chúng ta có một người bạn, hôm qua bị bắt đi, đó là một cô nương, mặc hồng y thật xinh đẹp, đôi mắt cô ấy rất lớn rất sáng......"
"Có phải tính tình cũng không được tốt?" Chưởng quầy cười nói.
Chưởng quầy gặp qua nhiều người, đến mức có thể nhìn ra tính cách mấy người này chỉ trong lần gặp đầu. Thấy bọn họ không giống người thánh giáo ngoài quan ngang ngược vô lễ, hành sự rất có lễ, không hề thô lỗ, cũng nhẹ nhõm hơn.
"Không sai, chính cô ấy!" Lâm Thanh Nghiên nghe vậy, hai mắt tức khắc sáng ngời.
Công tử bạch y đang ho khan mãnh liệt cũng không ho nữa, hô hấp thô nặng ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhìn thẳng chưởng quầy.
Cái nhìn này khiến sắc mặt chưởng quầy hơi tái nhợt.
Vốn theo hắn phán đoán, công tử bạch y hẳn là quý công tử ôn tồn lễ độ bất hạnh thân nhiễm bệnh nặng, nhưng bị nhìn như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống như vậy, chưởng quầy không khỏi hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.
Đúng lúc đang kinh nghi bất định*, lại thấy công tử bạch y bỗng nhiên rũ mắt, khi nhấc mắt lên, vẫn là bộ dáng ôn nhuận lại ốm yếu trong ấn tượng, ánh mắt kh ủng bố lúc trước, ngược lại như ảo giác của hắn.
* Kiên nghị bất định: ám chỉ nỗi sợ hãi và nghi ngờ bên trong không thể nguôi ngoai.
Trong lòng chưởng quầy lo sợ, lại không dám nhiều lời, dứt khoát coi như không thấy, nói thật: "Thật ra cô nương chư vị tìm, hôm qua có đến khách đi3m của ta, bên cạnh nàng còn có nam tử hắc y, ta nghe qua, nam tử đó gọi nàng là An tiểu thư."
Nghe đến đó, Lâm Thanh Nghiên vui vẻ ra mặt, liên tục nói: "Chính là cô ấy chính là cô ấy, cô ấy tên An Cửu!"
Chưởng quầy nghe vậy, thu lại nụ cười, chần chờ nói: "Kỳ lạ là, ta thấy cô nương ấy ngược lại không giống bị bắt, hai người hình như quen nhau, nam tử bên cạnh nàng vô cùng chiếu cố nàng, ban đêm còn thủ vệ cho nàng đấy!"
"Cái gì? Bọn họ quen nhau?" Lâm Thanh Nghiên ngẩn ngơ.
Chưởng quầy tiếp tục nói: "Không sai, tiểu nhị ở khách đi3m cũng có thể làm chứng, ta không có nửa câu nói dối. Hơn nữa nếu các người tìm nàng, hiện tại cũng không tìm thấy đâu, đêm qua cô nương đã đi rồi, đặt phòng không ở bao lâu liền rời đi. Các người muốn tìm nàng, chỉ sợ phải đi xa hơn."
Lâm Thanh Nghiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: "Cô ấy là tự nguyện đi cùng người nọ sao?"
"Theo ta thấy, thì là như vậy."
Hạ Tử Kình lúc này hỏi: "Ngươi biết bọn họ đi đâu không?"
Chưởng quầy nói: "Đêm qua khi rời phòng, ta nghe bọn họ nói cái gì về nhà, còn lại không biết."
"Khụ khụ khụ......" Lúc này công tử bạch y ốm yếu kia, lại ho khan mãnh liệt.
Lời nói của chưởng quầy khiến Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình đều có chút hỗn loạn, chỉ có Bùi Tịch thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, lại ho đến muốn chết muốn