Đây là bữa tiệc mừng tập đoàn Trường Thịnh thành công mở rộng địa bàn.
Ăn uống linh đình, quần áo sang trọng.
Ngồi ở nơi chủ trì bữa tiệc là một cô gái mặc chiếc đầm đỏ rực, dáng người duyên dáng, cùng màu son sắc thẫm trên làn da mặt được trang điểm tinh xảo, khiến nàng nhìn như nữ vương bóng đêm.
Nàng phẩy giày cao gót màu đen, môi nhẹ cong lên.
Những người đang tham ăn mừng, không một ai là không nhìn nàng, biểu hiện cũng rất nhiều, như là nhìn sổ sàng không chút kiêng nể, còn không thì liếc xéo, hoặc coi thường khinh khi.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng mặc kệ những ánh mắt kia, trong không khí loang mùi nước hoa cùng mùi cháy khét, nụ cười trên mặt càng sâu.
Âm nhạc du dương vang lên trong phòng tiệc, hòa cùng đám người đang trò chuyện vui vẻ.
Khi ngọn lửa lớn có người nhìn thấy, thì tình huống đã không thể khống chế được.
Mùi khét cùng hơi nóng xộc mạnh vào bên trong, đám người vừa rồi còn đang vui vẻ dự tiệc liền náo loạn tông cửa muốn chạy ra ngoài.
"Bình chữa cháy đâu rồi? bình chữa cháy đâu rồi?"
"Mau tìm cách ra ngoài đi a!"
"Lấy nước dập lửa đi a!"
"Nóng quá, cháy đồ tôi rồi! ah ah ah!"
Âm thanh sợ hãi, cũng tiếng chỉ huy chói tai, hơn mười mấy người ở trong phòng như ruồi không đầu chạy loạn.
Khuyết Dĩ Nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế chủ vị, nhìn không khí mờ ảo trong làn nhiệt độ cao, lắc lư ly rượu đỏ, nhìn đám người kia ra vẻ hốt hoảng.
"Cửa bị khóa rồi!"
"Tất cả đều đã bị khóa rồi!"
"Không mở nước được!"
Lúc này đám người kia mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì? tức giận nhìn Khuyết Dĩ Ngưng đang ngồi trên ghế cười khinh bỉ bọn họ.
"Khuyết Dĩ Ngưng, cô muốn làm gì?"
Một ông già mặc sườn sám trầm giọng hỏi, tay phải nắm chặt cây gậy chống.
Nhà là của Khuyết Dĩ Ngưng, hiện tại nhà cháy, còn bị khóa lại, nhất định là Khuyết Dĩ Ngưng làm.
"Tam bá, lửa cũng cháy lên người của ông rồi, còn hỏi tôi muốn làm gì hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng không nhanh không chậm mở miệng, âm thanh tự nhiên trở nên kiều mị, mang chút ngữ điệu lười biếng kéo dài, bên trong còn có vài phần châm chọc.
"Cô điên rồi hả? mau mở cửa ra!"
Người đàn ông đứng cạnh tam bá nhìn rống lên, nhìn lửa cháy càng lúc càng lớn, khói làm sặc phải ho khan.
Đây là biệt thự gần biển, nơi tổ chức tiệc là lầu hai của biệt thự, không có phòng khác, phòng bếp thì ở lầu một, cửa ra chỉ có hai cánh duy nhất được làm bằng sắt đã được khóa chặt, khăn trài bàn cùng rèm cửa đang cháy dần, không có chỗ để tránh.
"Không lẽ cô muốn chúng tôi chết ở đây sao?"
Một phụ nữ trung niên bị khói làm cho choáng, không còn vẻ huênh hoang, âm thanh vô cùng chói tai.
"Không ngờ, Lục cô cô vụng về như vậy lại có lúc đoán đúng rồi a."
Khuyết Dĩ Ngưng để ly rượu xuống bàn, giả vờ kinh ngạc vỗ tay một cái, giọng mỉa mai nét mặt cũng không hề che dấu.
"Khuyết Dĩ Ngưng, cô điên rồi! cô có biết cô đang làm gì không? Trường Thịnh có được như hôm nay không thể bỏ đi công lao của chúng tôi, cô định hủy diệt hết mọi thứ sao?"
Những người làm khách ở đây, đều là thành phần hưởng lợi từ tập đoàn Trường Thịnh.
"Sợ là, các thúc thúc, bá bá, cô cô đã quên, các người làm sao cướp Trường Thình a?"
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng không lớn, khiến mọi người nháy mắt cứng người.
"Dĩ Ngưng vẫn luôn nhớ kỹ giúp các người a."
Khuyết Dĩ Ngưng cười thêm vài phần nhu thuận, đôi mắt thì tối như đêm dài.
Trong mắt người khác, Khuyết Dĩ Ngưng là thiên kim được cưng chiều, sinh ra một đời may mắn, là mỹ nhân xinh đẹp xài tiền như rác, là nhân tố quan trọng quyền rúy trong xã hội thượng lưu, là người đứng đầu một tập đoàn lớn, là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Người Khuyết gia cũng nghĩ như vậy, cho nên bọn họ cũng nghĩ rằng nàng đã quên đi trận hỏa hoạn 20 năm về trước cướp đi mười mấy sinh mạng trong đó có cha mẹ nàng cùng người em trai.
"Lẽ nào cô muốn chúng tôi chết chung hả?"
Tam bá che mũi ho khan, hai mắt nhìn chằm chằm Khuyết Dĩ Ngưng.
"Các ngươi nên thêu chết tôi 20 năm trước, nhưng mà cũng đúng lúc nên bù lại rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng đưa tay chạm vào ngọn lửa đang cháy, lướt qua những ánh mắt oán độc, nàng cong môi cầm rượu tưới lên.
Trong màn lửa vặn vẹo hung tàn, không khí cũng bóp méo cả tầm nhìn.
Lửa càng lúc càng lớn.
Có người vội vàng tìm cách liên lạc với bên ngoài, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện tín hiệu đã bị ngắt.
Những người đó điên cuồng chửi bới Khuyết Dĩ Ngưng, muốn uy hiếp nàng mở cửa, muốn phát tiết đánh nàng một trận.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã sớm chuẩn bị, từ dưới chiếc bàn dài lấy súng ra, tay không run bắn vào bàn chân đứng gần nhất.
Những người kia đang kinh sợ, càng thêm tuyệt vọng cầu sinh trở nên bế tắc.
"Cô điên rồi! Khuyết Dĩ Ngưng cô điên rồi!"
Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy, biểu tình càng thêm vui vẻ, mặc kệ cái chết đến gần.
Không một ai vô tội, nàng muốn đem bọn chúng xuống cùng xuống địa ngục.
Mặc dù kế hoạch đã được chuẩn bị từ nhiều năm trước, nàng có thể thoát thân ra ngoài trước, nhưng nàng không có lựa chọn để rời đi.
Khuyết Dĩ Ngưng thực sự rất mệt mỏi, vì làm một việc này nàng đã dùng hết mọi cách, đem mọi chuyện xử lý ổn thỏa, rồi mới yên tâm xử lý những người này.
Tam bá lớn tuổi nhất ngã xuống trước, người bị trúng đạn đến rêи ɾỉ cũng không còn sức mà kêu, trong không khí chỉ còn mùi máu cùng mùi khói khét, nam nữ quần áo sang trọng đã không còn, yếu ớt nằm trên đất, có người bò đến cửa muốn dãy dụa thoát ra trong vô vọng.
Khuyết Dĩ Nhưng vui vẻ nhìn cảnh tượng này, 20 năm trước nàng vốn cũng đã chết trong vụ hỏa hoạn đó, nhưng không ngờ nàng lại còn sống.
Sau khi biết được sự thật âm mưu đó, nàng luôn mong chờ đến đên ngày này.
Nó thực sự đến rồi, nàng cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Cái cuộc sống nhìn có vẻ hoa mỹ này thực chất thì đống đầy sơ bẩn cũng rốt cuộc đã kết thúc.
Cả căn phòng dự tiệc trở nên lộn xộn, khói đặc khiến người mở mắt không nổi, Khuyết Dĩ Ngưng hít nhiều khói đặc, đến cả sức giơ tay cũng không còn.
Trước khi Khuyết Dĩ Ngưng nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là biển lửa năm đó không thể nào thay đổi được, gϊếŧ chết cha mẹ cùng em trai, em gái.
Kết thúc.
________
Ánh sáng phía chân trời yên tĩnh đã lâu, trời mùa đông buổi tối đến sớm, khí keo theo cửa thủy tinh đóng thành một lớp khói trắng.
Trên chiếc giường lớn là tấm chăn ngổn ngang, trong cảnh tượng im lặng ấy đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ.
Nhạc chuông là loại nhạc Rock Khuyết Dĩ Nhưng ít quan tâm đến, nghe nó cảm giác như đang ở trong một nơi đầy tạp âm, khiến nàng cảm thấy phiền