Gần cuối năm, khí trời càng thêm lạnh.
Khuyết Dĩ Ngưng lên kế hoạch định cùng Cố Sơn Tuyết mừng năm mới, chờ ngày đầu năm thì đến Khuyết gia chúc tết, nhưng chỉ mới 29 tết, Vưu Lan Thanh liền gọi điện cho nàng.
"Tiểu Ngưng à, 30 tết con đưa Sơn Tuyết cùng về ăn tết nha, nhiều người thì vui hơn, đều là người nhà không cần khách sáo, Tiếu Tiếu cũng mong con về a, chuyện này cứ quyết định vậy nha.
"
Sợ nàng từ chối, Vưu Lan Thanh nói xong liền cúp máy, không cho Khuyết Dĩ Ngưng thời gian từ chối.
Kỳ thực bọn họ cũng biết, nếu Khuyết Dĩ Ngưng không muốn đến, thì sẽ không đến nhưng lòng vẫn ở nơi đây.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn lịch sử cuộc gọi, cười bất đắc dĩ.
Nắng đông không đủ ấm áp, nhưng vẫn sáng rực chiếu vào phòng.
Các nàng ngồi trong phòng khách rộng rãi, vách kính lớn đủ để nhìn ánh nắng bên ngoài, Cố Sơn Tuyết để một cái ghế treo thật lớn ở đó, bên trên trải đệm trắng, nhìn thư thái ấm áp, ngồi lên như đang chìm trong đám mây, trước ghế treo là cái bàn nhỏ.
img
Khí trời tốt các nàng không bận rộn, Cố Sơn Tuyết sẽ nấu một ấm trà, đô khi lại làm chút bánh quy hoặc bánh kem nhỏ để lên bàn, các nàng dựa vào nhau đọc sách ăn vặt, hoặc cùng nhau nhìn ngược về chỗ tối xem phim điện ảnh.
Đôi khi buồn ngủ, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ dựa vào người Cố Sơn Tuyết mà ngủ, rồi tỉnh lại trong ngực cô.
"Bác gái gọi em ngày mai về hả?"
Cố Sơn Tuyết đặt sách xuống, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, trong lòng có chút mất mát.
"Gọi chúng ta cùng về.
"
Khuyết Dĩ Ngưng ngửa đầu vào ngực cô, nhìn cô nhẹ nhàng nói.
"Chị cũng phải đi hả?"
Cố Sơn Tuyết chỉ chính mình, có chút chần chờ kinh ngạc, cô lo lắng thân phận của mình không thể vào trong được.
"Dĩ nhiên rồi, chị quang minh chính đại mà, ở cái Lư Tô này ai mà không biết Cố Sơn Tuyết chị là người của Khuyết Dĩ Ngưng em đây, chị không muốn đi em cũng sẽ kéo chị đi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng kiêu ngạo nói, mày nhếch lên, đuôi mắt thêm vài phần tiếu ý câu nhân.
"Ừ.
"
Cố Sơn Tuyết ngứa cổ họng, tay không tự chủ gãi cằm Khuyết Dĩ Ngưng, tựa như chọc mèo.
"Chị coi em là Ninh Ninh à.
"
Khuyết Dĩ Ngưng tự nhiên cách cô hay dùng chọc mèo, mở to hai mắt.
Ninh Ninh nằm một bên phơi nắng đột nhiên nghe chủ nhân gọi tên mình, lười biếng kêu một tiếng phẩy đuôi.
Cố Sơn Tuyết cười khã một tiếng, cố ý nói: "em không phải là Ngưng Ngưng sao?"
Tay chạm đến hai gò má, có chút rung động nhỏ.
Trong lúc di chuyển, Khuyết Dĩ Ngưng hé miệng cắn, dùng răng mài mài, nhưng không dám cắn thật.
Đầu ngón tay ướŧ áŧ, không giống như chơi đùa, mà giống như ve vãn.
Cố Sơn Tuyết đỡ đầu Khuyết Dĩ Ngưng, để cho nàng ngồi dậy, chân để xuống đất.
Không gian ghế tròn chợt rộng rãi, Khuyết Dĩ Ngưng tưởng Cố Sơn Tuyết muốn đi lấy gì đó, nhưng lại thấy cô xoay người bế nàng lên.
"Hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng thở nhẹ một tiếng, trên mặt có nghi hoặc sau đó liền hiểu rõ.
Nàng cười ôm cổ Cố Sơn Tuyết, thổi khí vào tai cô hài hước nói: "Cố tổng, hiện tại đang là ban ngày.
"
Khuyết Dĩ Ngưng đâu bao giờ lo chuyện sáng tối làm gì, lo lắng đến giờ chỉ có Cố Sơn Tuyết mà thôi.
Buổi tối Cố Sơn Tuyết còn làm nhiều, nhưng ban ngày chuyện mắc cở này có lẽ Cố Sơn Tuyết da măt mỏng cũng không chịu nổi.
Người động lòng sẽ thay đổi, trước đây Cố tiểu thư hay xấu hổ bị Khuyết Dĩ Ngưng không ngừng trêu chọc giờ đã trưởng thành hơn, đồng thời cũng học được cách làm sao phản kích lại.
Nói không lại Khuyết Dĩ Ngưng, năng lực câu dẫn cũng là dưới Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng cô có thể dùng hành động thực tế, bất thình lình làm Khuyết Dĩ Ngưng đỏ mặt.
Như là lúc nàng đang nói chuyện liền hôn nàng, như là ban ngày tuyên dâm.
Cố Sơn Tuyết đóng rèm cửa lại, ánh sáng bị che đi, trong phòng liền tối om.
"Bây giờ là buổi tối rồi.
"
Cố Sơn Tuyết giả vờ đứng đắn nói, ngón tay thon dài tháo nút.
Hôm nay Khuyết Dĩ Ngưng mặc áo len trắng, ai cũng biết áo len có thể làm cho ngực to hơn bằng hiệu ứng tầm nhìn, thân thể Khuyết Dĩ Ngưng vốn không tầm thường, bị bó sát càng thêm lớn hơn.
Cố Sơn Tuyết đưa tay thử một chút, phát hiện không hề giả.
Khuyết Dĩ Ngưng cười ôm hôn cô, đem phong nguyệt nhân gian cho cô.
Có câu nói tháng tư nhân gian hương ngào ngạt, hoa đào trên núi nở rộ như nước.
Ngọn núi Cố Sơn Tuyết đang đo đạc dần biến dạng theo từng hơi thở, hướng xuống cảnh xuân bên dưới thật tốt đẹp, trong rừng rậm có hoa rơi cùng khe cốc, dòng suối tuôn ào ào.
Tiếng hít thở nóng hổi, tâm hồn cất giấu mùa hạ, cổ chân nhỏ đến chỗ đó lại nóng lạnh, tựa như thu.
Sóng mắt nhỏ bé lươn quanh nhân gian đầy tuyệt diễm, đang giao hòa thanh sắc nhiệt tình trong nhân gian.
!
Xế chiều 30 tết, Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết mang theo quà về nhà cũ.
Con cháu Khuyết gia đông, mừng năm mới đều về nhà cũ.
Công nhà mở toang, trước cổng dừng đầy xe.
Khuyết Dĩ Ngưng vẫn còn nhớ rõ tình hình năm trước đến đây, đó là lần đầu nàng gặp Tiếu Tiếu, còn ở đây phá vỡ chuyện khó nói của Khuyết Sở Linh và Hầu Man Ny, nửa đêm nàng suốt ruột về Lư Tô, cùng Cố Sơn Tuyết ăn lẩu.
Vì năm ngoái phát sinh những chuyện đó, năm nay có vài người họ hàng không đến, có một số việc ngã theo Lâm Dương, có những chuyện xảy ra cỏ đã mọc đầy tường, bị Khuyết Dĩ Ngưng dọn sạch, tuy vẫn còn trong gia phả Khuyết gia, nhưng cũng không còn mặt mũi quay lại nữa.
Nhưng năm nay không vì thiếu nhân viên mà không khí lạnh lẽo, mọi người cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, rồi lại hạnh phúc, cộng thêm các thế hệ trẻ đang kết hôn, có một số sinh cháu, có một số sinh đôi, đều tụ tập về nhà cũ, vẫn như trước kia đầy náo nhiệt.
Cố Sơn Tuyết chưa từng thấy qua cảnh này, khi còn nhỏ Cố gia không có họ hàng thân thích, mừng năm mới thì chỉ có cả nhà cùng ăn cơm, sau khi trong nhà có biến cố, thì đã nhiều năm không còn bầu không khí đón tết nữa, cô hơn 10 tuổi đã theo mẹ ra nước ngoài, tuy hàng năm có đón tết âm lịch, nhưng cũng chỉ như bao bữa cơm thường ngày, mẹ cho tiền mừng tuổi rồi cũng xong việc.
Người Khuyết gia đông, đến đến đi đi đều chào hỏi cô và Khuyết Dĩ ngưng, mùi vị năm nay khiến cho cảm xúc cô thay đổi.
"Không cảm thấy ồn ào chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng nghe tiếng con nít huyên náo trên hành lang, lo lắng Cố Sơn Tuyết bị làm ồn.
"Không đâu, chị cảm thấy rất tốt.
"
Cố Sơn Tuyết không nói ra được những thứ khác, chỉ nắm tay Khuyết Dĩ Ngưng, mặt mỉm cười.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn ánh mắt cô sáng ngươi,