Khuyết Dĩ Ngưng tựa như cá gặp nước, xen trong đám người, lựa chọn đến gần một số người, từ từ tìm hiểu rõ một số tình hình.
Kiếp trước nàng giao thiệp trong giới rất nhiều, khi nàng tiếp quản tập đoàn Trường Thịnh nó chỉ là một văn phòng bất động sản của gia đình, khi vào tay nàng thì được mở rộng ra đến điện ảnh, truyền hình cùng với hàng không dân dụng, khi đó nàng còn định mở rộng địa bàn đánh vào lĩnh vực game.
Người mà nàng đang bắt chuyện chào hỏi là người sáng lập đang nắm trong tay 40% cổ phần trong thị trường game, khi lướt web nàng cũng đã có xem qua thông tin của người này, nên nhớ rõ mặt hắn.
Đối phương vốn chỉ khách sáo chào hỏi, thế nhưng nghe nàng đưa một vài quan điểm, thì liền bắt đầu nghiêm túc thảo luận.
Nhưng ở trong bữa tiệc cũng không phải thời điểm tốt để nói về ý tưởng, thảo luận sơ một chút, Khuyết Dĩ Ngưng và hắn cùng trao đổi cách liên lạc, thấy những người khác đi tới chào hỏi, liền rời đi.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến sự phát triển của thế giới này, trong sách thì dĩ nhiên là vô căn cứ rồi, bởi vì hiện tại đang là năm 2023, nhưng thị trường khoa học kỹ thuật lại không hề phát triển tiên tiến như lúc nàng chết là năm 2019, thậm chí còn có chút lạc hậu, nàng có thể dự liệu được sự phát triển trong tưởng lai thì quá phi thường rồi.
Đang lúc Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ, chợt vai bị vỗ một cái, khiến nàng giật mình đứng cách ra một khoảng.
"Ngưng Ngưng, sao em lại ở đây? em vào bằng cách nào?"
Nam nhân trung niên trước mặt mặc tây trang, nhìn có vẻ nho nhã lịch sự, có chút nghi ngờ hỏi.
"Đại ca", Khuyết Dĩ Ngưng ra vẻ như bị người lớn trong nhà bắt gặp, ánh mắt dao động, trong đầu liền tiêu hóa ký ức, cười khan nói: "là bạn em đưa em đến.
"
Người này là Khuyết Lâm Dương, tên vốn là Lâm Dương, đây là đứa nhỏ đầu tiên Khuyết gia nhận nuôi, đến cả tên cũng không đổi, chỏ thêm mỗi họ.
Khi nhận nuôi hắn cũng đã 10 tuổi, khi nguyên chủ ra đời, hắn cũng đã 16 tuổi, rất biết chăm sóc nguyên chủ được nguyên chủ vô cùng tin tưởng.
Nếu nói hắn là anh trai nguyên chủ thì không bằng nói là một nửa cha.
Hắn chính là người thừa kế Khuyết gia, luôn theo Khuyết cha làm việc, xử lý công việc gia tộc.
Khuyết gia nhân nuôi ba đứa nhỏ, mỗi người đều vì trong nhà mà ra sức, nguyên chủ là người duy nhất không cần phải lo lắng gì, nàng cái gì cũng không cần làm, cho nên muốn cái gì thì được cái đó.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, đại khái do lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cho nên mới khiến nguyên chủ trở thành người não rống, biến nàng thành một người si mê một người mình không có được càng chấp nhất càng ngu ngốc.
"Bạn em đưa em đến đây làm gì? chỗ này cũng không phải chỗ bình thường để vui chơi, rất là chán.
"
Khuyết Lâm Dương làm như đứa nhỏ hung dữ nhà mình đến làm phiền người lớn, biểu tình bất đắc dĩ.
"Em biết mà, em biết hôm nay đến đều là những người có tiếng, em muốn xem coi có gì mà chưa biết không, còn tìm vài chỗ hợp tác xã giao a.
"
Khuyết Lâm Dương khó hiểu: "em muốn hợp tác xã giao gì với bọn họ? nhà chúng mình đâu cần em đi làm mấy cái này, em cứ chơi cho vui vẻ là được rồi.
"
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng nảy lên một chút kỳ quái, mặc dù ký ức của nguyên chủ nói với nàng người này đối với nguyên chủ vô cùng tốt, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không ổn, khó tránh nàng hoài nghi lòng người, cùng vì chữ lợi phủ lên đầu, quan hệ thế nào rồi cũng phải suy nghĩ đến ba phần.
"Em cũng muốn vì nhà mình bỏ chút sức mà, nói không chừng sau này còn phải quản lý công ty nữa, vậy em cũng nên đi học tập trước a.
"
Khuyết Dĩ Ngưng giả vờ mơ mộng, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Khuyết Lâm Dương, nhìn phản ứng của hắn.
Khuyết Lâm Dương giật mình, sửng sốt một chút, sau đó xoa đầu Khuyết Dĩ Ngưng nói: "xem ra Ngưng Ngưng nhà chúng ta lớn rồi, nếu ba ba biết em nghĩ vậy, chắc sẽ vui đến phát điên quá.
"
Mặt hắn mang theo nụ cười sủng nịch, nếu không phải Khuyết Dĩ Ngưng ỏng ẻo rồi giả vờ như thật, thì sẽ không thể phát hiện được chút kỳ quái trong mắt của Khuyết Lâm Dương.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không dám chắc chắn, ngược lại nàng đối với người trước mắt này cũng không có ỷ lại là yêu quá cái gì, cho nên mặt vẵn cười, nhưng chân lại lui về sau nửa bước.
Khuyết Dĩ Ngưng: "đại ca, em đến nhà vệ sinh rửa tay đây.
"
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn để Khuyết Lâm Dương nói dài dòng rồi mang nàng đi theo làm quen với một số người khác, tiết mục này khi còn nhỏ nàng từng trải qua rồi, khi đó nàng đối với sự thật quá ngu ngơ không biết cái gì, còn tưởng mấy người kêu là thúc thúc bá bá kia là thật lòng, cố gắng mà hướng sau chỗ.
Khuyết Lâm Dương không định gọi nàng lại, chỉ có thể nhìn thân ảnh Khuyết Dĩ Ngưng xuyên qua đám người trước mắt rồi biến mất.
Nhìn quanh vài vòng, Khuyết Lâm Dương liền thấy công tử Phó gia lẫn trong đám người kia, có chút yên tâm, xem ra đến cũng không có gì thay đổi, quả nhiên chỉ có một mục đích.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết Khuyết Lâm Dương nghĩ cái gì, ở trong phòng vệ sinh trang điểm thêm một chút.
Cố Thiến Thiến mặc bộ đồ màu trắng từ trong cửa đi ra, nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì mỉm cười.
Người này đúng là rất biết giả vờ, dù hôm trước mới cãi cọ xong, thậm chí