Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác có gì đó, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Vừa rồi là Cố Sơn Tuyết nhìn nàng sao?
Khuyết Dĩ Ngưng để ly cà phê xuống, không định chào hỏi Cố Sơn Tuyết, dù sao thì Cố Sơn Tuyết còn đang bàn việc, đối diện còn có người ngồi.
Mấy ngày này nàng cũng bận tìm hiểu thị trường, vô tình quên mất đối tượng mình muốn cua.
Dù sao băng sơn tốt cũng có cái tốt, câu nhân cũng có cái câu nhân, nhưng với kiểu hình quen thân trước mắt, chỉ cần không nhắn tin với nàng, nàng cũng sẽ không nhắn lại, Khuyết Dĩ Ngưng bận rộn một cái liền quên mất.
Mặc dù không tiện đến làm phiền Cố Sơn Tuyết, nhưng vẫn có thể dùng cách khác để chào hỏi.
Khuyết Dĩ Ngưng nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết, sau đó nhìn về phía Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết đang bàn việc làm ăn với khách hàng, trong lúc đối phương xem tài liệu, nàng thấy di động trong túi rung lên, Cố Sơn Tuyết liền lấy ra xem.
[ Khuyết tiểu thư ]: Cố tiểu thư, có phải vừa rồi cô nhìn tôi không?
Cố Sơn Tuyết lại nhìn về phía Khuyết Dĩ Ngưng, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp kia.
Dưới ánh sáng chói mắt hỗ trợ, đôi mắt nhìn sang chính là mỹ nhân xinh đẹp cùng cảnh vật.
Màu tóc lạnh khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng nhìn có vài phần nghiêm túc lạnh lùng cao ngạo, nhưng chỉ cần khóe miệng nàng cong lên, con ngươi lay động, thì đủ để mọi người cảm giác được sự quyến rũ ẩn giấu trong xương nàng.
Cố Sơn Tuyết nhấp môi, khẽ vuốt cằm chào hỏi Khuyết Dĩ Ngưng, sau đó ánh mắt rời đi.
Khi khách hàng nói chuyện, thì nhanh chóng tập trung trở lại, tiếp tục thương lượng với người kia.
Di dộng trong tay rung lên, mặt Cố Sơn Tuyết không biểu hiện gì, ngữ tốc không tự chủ lại tăng nhanh một chút.
Người ngồi đối diện nàng không nhận ra việc này, sau khi hiểu rõ kế hoạch công việc này xem tài liệu tiếp.
Cố Sơn Tuyết nhân lúc này, lấy di động ra, tiếp tục xem tin nhắn.
[ Khuyết tiểu thư ]: Cố tiểu thư đang bàn công việc a, vậy tôi không quấy rầy cô nữa.
[ Khuyết tiểu thư ]: nhưng mà lần trước cô nói mời tôi đi ăn, cô còn giữ lời chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng thực sự cũng quên mất chuyện đó, nàng chỉ nghĩ đây là lý do Cố Sơn Tuyết nói vậy thôi, nhưng vừa xem lại tin nhắn, coi như là lý do thì cũng có thể lợi dụng một chút, cho nên hỏi đối phương.
[ Cố Sơn Tuyết ]: giữ lời.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nói nhiều không bằng hành động, vậy trưa nay được không? Cố tiểu thư đã có sắp xếp nào chưa?
Cố Sơn Tuyết xem tin nhắn xong, nhớ lại lịch trình của mình, trưa nay đã có buổi hẹn ăn trưa cùng một vị khách khác rồi, nàng suy nghĩ một chút, sau đó áy náy trả lời đối phương.
[ Cố Sơn Tuyết ]: thật ngại quá, Khuyết tiểu thư, có thể đổi thành bữa hẹn cơm tối được không?
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: được chứ, chỉ cần là Cố tiểu thư, tôi lúc nào cũng rảnh.
Khuyết Dĩ Ngưng lại ngang nhiên công khai vờn một cái, chờ Cố Sơn Tuyết làm sao nhắn lại.
Cố Sơn Tuyết nhanh chóng nhắn lại hai chữ -- cảm ơn.
Khuyết Dĩ Ngưng sửng sốt 2 giây, bất lực nhìn về phía Cố Sơn Tuyết.
Nhưng Cố Sơn Tuyết lại lao vào bận rộn với công việc, tiếp tục bàn luận với khách hàng, không thể nhìn về phía nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng nhấp một ngụm cà phê, đứng dậy tính tiền, nghĩ vậy cũng không tệ, ít nhất!.
cũng hẹn được một bữa cơm tối.
Cố Sơn Tuyết bàn việc xong thì nhìn về một hướng nào đó, nhưng thấy trống rỗng, mới phát hiện Khuyết Dĩ Ngưng đã đi khỏi từ lúc nào.
"Cố tiểu thư?"
Khách hàng gọi một tiếng, nhìn theo hướng của nàng, không thấy gì, có chút nghi hoặc.
Cố Sơn Tuyết lấy lại tinh thần, áy náy nhìn hắn, tiếp tục quay lại trọng tâm công việc với hắn.
Khuyết Dĩ Ngưng không quay về Khuyết gia, mà gọi xe đi về căn hộ mới dọn của mình.
Lưu thúc đã dựa theo danh sách nội thất nàng đưa mua đầy đủ, trong tủ lạnh cũng đủ nguyên liệu nấu ăn, các loại gia vị còn chưa tháo nhãn.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng lười ra ngoài ăn hoặc gọi đồ ăn mang đến, liền lấy mỳ ý trong tủ lạnh ra làm một phần mỳ ý ăn.
Diệp Tố nhắn tin báo nàng biết giờ phỏng vấn đối phương là 3h chiều, thời gian vừa đủ dư, Khuyết Dĩ Ngưng có thể ngủ trưa.
Trước khi ngủ trưa, Khuyết Dĩ Ngưng xem cách lấy bằng lái xe ở chỗ này.
Khuyết Dĩ Ngưng biết tự lái xe, nhưng nàng không có nhiều thời gian, trước kia nàng cũng không có nhiều thời gian riêng, không phải bận việc trong công ty thì bận việc trên đường đi, thường xuyên phải trang điểm đi dự tiệc hoặc đi họp, đi giày cao gót thì không thể lái xe.
Nguyên chủ ở thế giới này còn chưa đi thi lấy bằng lái xe, Khuyết Dĩ Ngưng nên chuẩn bị một cái, đề phòng tình huống xấu.
Nàng gọi Lưu thúc đăng ký lớp học lái xe cho mình, Lưu thúc hỏi thăm vài câu, Khuyết Dĩ Ngưng lại nói muốn thử cảm giác tự mình lái xe làm lý do.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng tỉnh ngủ giấc trưa, Lưu thúc cũng đã tìm được chỗ học lái xe ở Lư Tô cho nàng, chọn khóa học VIP cho nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng gọi cho giáo viên hướng dẫn, nói với hắn khi nào nàng sẽ đi, sau đó ra ngoài đi phỏng vấn trợ thủ tương lai của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng chọn nơi phỏng vấn là lầu một ở quán trà, bên dưới còn có người cầm đàn tỳ bà khảy hát, vừa uống trà vừa nghe hát thực sự nhàn nhã.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không mặc đồ gây chú ý, cũng không đi giày cao gót, ăn mặc bình thường, tóc dài cột lên sau đầu, yên tĩnh ngồi một góc, tựa như quý nữ nhà giàu đoan trang nhã nhặn
Khi Chương Thi Vũ đến, thì mới biết được thông tin diện mạo sếp của mình.
Diệp Tố nói sếp của nàng là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, khí tràng mạnh mẽ, khí thế phóng ngoại, cho nên khi Chương Thi Vũ mở cửa đi vào, lại hoài nghi mình có phải nhìn nhầm rồi không.
Ngồi bên trong là một nữ nhân thực sự còn rất trẻ, khi nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía nàng, nét mặt mỉm cười, rất xinh đẹp, khiến cho người khác cảm thấy rất nhã nhặn lịch sự, không có cường thế tràn trề như Diệp Tố nói.
Trong lúc Chương Thi Vũ quan sát Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng cũng đang quan sát trợ thủ của mình.
Có thể thấy là chuẩn bị rất nghiêm túc cho lần gặp này, trang điểm gọn gàng sạch sẽ, mặc tây trang cũng chỉnh tề, đại khái muốn biểu hiện mặt nghiêm túc của bản thân, trên mặt còn đeo cặp kính đen, nhìn có chút câu nệ.
"Xin hỏi, là Khuyết tiểu thư sao? tôi là Chương Thi Vũ đến phỏng vấn.
"
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, khóe miệng vẫn cười như cũ, nhìn nàng giương cao cằm: "thả lỏng chút, không cần khẩn trương,