Đây là kế hoạch Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ ra khi ăn cơm, tuy giữa chừng có chút chuyện rắc rối khiến cho không khí ngọt ngào biến mất, thế nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương phòng wc, nhận thấy huyết sắc trên mặt đang chậm rãi khôi phục, vỗ vỗ mặt mình.
Cảnh tượng kia lại xuất hiện trước mắt rõ ràng, nước sông lạnh lẽo dưới ánh trăng u ám, tóc đen lan tràn tựa như hải tảo.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm chính mình trong gương, nháy mắt nữ nhân trong gương thật lạ lẫm, trong đầu lại lóe một đoạn ngắn.
Nàng đang đi trên đường, sau đầu đột nhiên đau xót.
Có giọng người thì thào, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng nghe không rõ.
Khuyết Dĩ Ngưng xoa thái dương của mình, muốn nghe là âm thanh gì, nhưng cứ như bị dòng từ trường quấy rầy, biến thành ngôn ngữ khí hiểu được.
Âm thanh giày cao gót từ cửa phòng wc đến bồn rửa tay gần hơn, khiến Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên thoát khỏi cảnh tượng kia.
Cố Sơn Tuyết: "đây, tôi có mang theo bông dậm, có muốn dậm thêm chút phấn không?"
Cố Sơn Tuyết cầm son môi đưa tới, nhẹ nhàng lắc lắc món đồ kia trên tay.
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ nói cám ơn: "cảm ơn, Cố tiểu thư thật tốt bụng."
Cố Sơn Tuyết chưa từng trả lời, chỉ đứng lặng một bên nhìn động tác của Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng cầm miếng dặm chậm một ít phấn vừa soi gương của hợp phấn vừa dặm lên mặt, người trong gương vẫn quen thuộc, dường như mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng biết đó không phải là ảo giác.
Dường như nàng đang chạm đến một chút của sự thật, nhưng mà dường như sự thật này chỉ xuất hiện khi gặp mặt Phó Văn Tĩnh, hơn nữa mỗi lần xuất hiện thì cơ thể cũng đột nhiên xuất hiện cảm giác mong chờ khác lạ.
Tuy bí ẩn rối reng như sợi len, nhưng hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng cũng không vội làm sáng tỏ những gì thấy được trong đó, nhưng nàng cũng đã giả định được một trường hợp.
Nguyên chủ đã trọng sinh, nếu không.....! thì sao lại có ký ức của tương lai, có thể nàng chết trong tay Phó Văn Tĩnh, bị đánh ngất xỉu dìm xuống sông, có thể là bị ném xuống sông, nhưng vì nguyên nhân nào đó, đột nhiên xuất hiện vấn đề khác, khiến cho linh hồn các nàng bị hoán đổi.
Mặc dù cái này nói có vẻ còn chưa rõ, nhưng vì có liên quan đến sự trùng hợp cùng yếu tố siêu tự nhiên, nên Khuyết Dĩ Ngưng cũng to gan cho rằng nó là như vậy.
Dù sao thì nàng cũng đã xuyên sách rồi, còn gì mà không thể được chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng dậm chút phấn, híp mắt một cái.
Đúng vậy, nàng đã xuyên sách a, nhưng linh hồn trong cuốn sách sao có thể trao đổi với linh hồn ở hiện thế như nàng được? thứ gì liên kết chứ? vậy thì trong sách cũng là một dạng tồn tại theo ý nghĩa nào đó sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cái này chắc liên quan đến triết học, cần phải tìm tòi nghiên cứu bản chất của thế giới này mới được, cái này không nằm trong lĩnh vực tri thức của Khuyết Dĩ Ngưng.
Nàng nhanh chóng hạ tâm tư xuống, xoay người môi đã đỏ.
Cố Sơn Tuyết mang son cũng không phải màu đỏ thắm, khác với ấn tượng của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng dường như chưa từng thấy Cố Sơn Tuyết dùng màu son đậm.
Cố Sơn Tuyết tram điểm nhạt, nhìn cũng không có vẻ rõ ràng dứt khoát, tựa như vết xước nhẹ đre lại trong lòng, so với bề ngoài, thì nàng khiến người ta cảm giác nhớ đến khí chất cao lãnh nhiều hơn.
Khuyết Dĩ Ngưng: "Cố tiểu thư, son môi này độ ẩm tốt thật, màu cũng đẹp nữa."
Khuyết Dĩ Ngưng thoa một lớp mỏng xem hiệu quả trước, quả nhiên có chút kinh ngạc với độ giữ ẩm của nó.
Chính xác mà nói, đây là loại son nước dạng rắn, Khuyết Dĩ Ngưng chỉ thoa một lớp mỏng không thể bặm môi được, lại thoa thêm một lớp nữa, sau đó bặm bặm môi.
Bỏ đi màu son đỏ sang trọng, thêm vào khuôn mặt không chút máu, nhan sắc liệt diễm của Khuyết Dĩ Ngưng cũng nhật đi vào phần, ngược lại lộ ra chút cảm giác ngọt ngào ôn nhu.
Cố Sơn Tuyết không tự chủ nhìn nàng, lúc Khuyết Dĩ Ngưng còn đang làm thì nàng đột nhiên nhìn môi đối phương, phát hiện môi đối phương nhìn rất đẹp.
Khuyết Dĩ Ngưng vặn đầu son thụt xuống, đóng nắp lại, sau đó đưa cho Cố Sơn Tuyết nói: "cảm ơn Cố tiểu thư, trả lại cho cô."
Khuyết Dĩ Ngưng trả với tốc độ rất nhanh, sợ Cố Sơn Tuyết lại cho nàng, vậy thì kế hoạch nhỏ của nàng không phải sẽ hỏng rồi sao.
Tuy nàng không biết Cố Sơn Tuyết cầm về còn dũng nữa không, nói không chừng Cố Sơn Tuyết chỉ giữ lại hoặc quăng đi, ai mà biết được.
Cố Sơn Tuyết nhận lại đồ của mình, như cũ lại mở miệng hỏi: "thực sự không cần đến bệnh viện sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu: "thực sự không cần đâu, chỉ đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu mà thôi, hiện tại đã không sao rồi."
"Nhưng mà Cố tiểu thư lo lắng cho tôi như vậy," Khuyết Dĩ Ngưng cong mắt cười, "tôi rất vui."
Biểu tình Cố Sơn Tuyết vẫn đạm nhiên như cũ: "bạn bè với nhau, không cần khách sáo đâu."
Khuyết Dĩ Ngưng ứng tiếng: "ừm."
"Phải rồi." Khuyết Dĩ Ngưng lại nhớ đến một việc, không bỏ qua bất luận cái gì để thăng tiến cơ hội làm quen, "ngày mai sẽ có buổi tiệc từ thiện đấu giá, cô có đi không?"
Khuyết Dĩ Ngưng nói cái này không phải vì thám thính cơ hội gặp mặt Cố Sơn Tuyết có đi hay không, mà vì có Phó Văn Tĩnh ở đó, đến khi đó có thể sẽ gặp lại nói không chừng nàng còn tìm thêm được manh mối gì đó.
Dĩ nhiên, Khuyết Dĩ Ngưng có thể dùng cách khác để gặp Phó Văn Tĩnh, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không muốn, nếu nàng muốn gặp Phó Văn Tĩnh thì trường hợp đó phải vô cùng khẩn cấp mới được, nếu không.....!Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không đi.
Dù sao thì quá khứ huy hoàng của nguyên chủ vẫn còn đó, nàng đối với Phó Văn Tĩnh không có cảm giác gì, nên không cần tìm hắn, này có khác gì tình ngay lý gian để người khác nghi ngờ chứ, Khuyết Dĩ Ngưng không phải kiểu người có tính cách làm theo.
Cố Sơn Tuyết cũng không để ý buổi từ thiện đấu giá kia lắm, mở cửa tháng máy xong thì cùng Khuyết Dĩ Ngưng đi vào, suy nghĩ một chút rồi nói: "chắc là không đi, cô muốn đi sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng thẳng thắn: "nếu cô không đi, thì tôi cũng không đi."
Cố Sơn Tuyết