Lái xe đi với tốc nhanh nhất đến nơi, Khuyết Dĩ Ngưng ngồi cạnh Cố Sơn Tuyết, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Cố Sơn Tuyết thực ra chỉ say nhẹ, vẫn con tỉnh táo, nên khi lái xe đưa đến nơi, nàng xuống xe liền từ chối để cho Khuyết Dĩ Ngưng đỡ mình.
Cố Sơn Tuyết: "Khuyết tiểu thư, tôi cũng không say lắm.
"
Khuyết Dĩ Ngưng không chớp mắt nói: "người uống say luôn nói mình không say, để tôi đỡ cô đi, lỡ như cô đi không vững tẽ ngã phải làm sao đây?"
Cố Sơn Tuyết không kịp từ chối, liền có cánh tay chạm vào tay cô.
Khuyết Dĩ Ngưng: "tay cô lạnh quá, để tôi làm ấm giúp cô nha.
"
Khuyết Dĩ Ngưng xoa nóng tay hai mình, sau đó nắm tay Cố Sơn Tuyết.
Nhiệt đô trên tay như chạy vào tim, Cố Sơn Tuyết cũng không từ chối, trầm mặc theo Khuyết Dĩ Ngưng đi về phía trước.
Tay Khuyết Dĩ Ngưng đưa lên định bấm thang máy, nhìn Cố Sơn Tuyết hỏi: "là lầu 34 đúng không?"
Mặc dù lần trước Khuyết Dĩ Ngưng đến không nhớ gì, nhưng lúc đi thì còn nhớ rõ ràng.
Cố Sơn Tuyết gật đầu: "ừ.
"
Ấn nút lầu, thang máy không ngừng đi lên, ánh mắt Cố Sơn Tuyết không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tay mình và Khuyết Dĩ Ngưng đan vào nhau.
Thật ấm mà cũng thật mềm, không định rút lại.
Nhưng cô không uống say, chờ lát nữa sẽ tiễn khách a.
Khi thang máy đinh một tiếng, Khuyết Dĩ Ngưng kéo Cố Sơn Tuyết ra khỏi thang máy, nhìn Cố Sơn Tuyết mở ổ khóa bằng dấu vân tay, liền ghi nhớ là ngón tay nào.
Khi vào nhà đóng cửa, Cố Sơn Tuyết ngồi trên sofa, mới phát hiện mình không uống say, nhưng lại để cho Khuyết Dĩ Ngưng đi vào, quên mất chuyện tiễn khách.
Thôi bỏ đi, Cố Sơn Tuyến than nhẹ trong lòng.
Khuyết Dĩ Ngưng đến phòng bếp lấy sữa, nhìn Cố Sơn Tuyết nói "Cố tiểu thư chờ một chút nhé, để tôi giúp cô hâm nóng sữa.
"
Cố Sơn Tuyết: "cám ơn.
"
Cố Sơn Tuyết ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn vào hư không, thình thoảng lướt qua bóng lưng Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng đang đưa lưng về phía nàng, ngọn đèn vàng ấm ấp khiến nàng thêm ôn nhu.
Đây vốn là nhà Cố Sơn Tuyết, nhưng Cố Sơn Tuyết không hiểu vì sao có chút băn khoăn.
Khuyết Dĩ Ngưng giúp Cố Sơn Tuyết hâm nóng sữa, làm ấm sữa, rồi đưa tới trước mặt Cố Sơn Tuyết: "cẩn thận nóng đó.
"
Cố Sơn Tuyết lại nhỏ giọng nói cảm ơn, Khuyết Dĩ Ngưng cười nói không cần khách sáo, quay lại phòng bếp.
Khuyết Dĩ Ngưng: "Cố tiểu thư, tôi có thể mở tủ lạnh nhà cô xem có gì ăn không nha, tôi chưa ăn tối a.
"
Cố Sơn Tuyết: "được, nhưng mà chắc không có nguyên liệu nấu ăn đâu.
"
Khuyết Dĩ Ngưng mở tủ lạnh, thấy còn mấy quả trứng gà và mấy miếng thịt hun khói, thịt bò thái mỏng cuộn ống, tôm bóc vỏ, không còn gì khác.
Khuyết Dĩ Ngưng mở ngăn kéo tìm: "nhà cô có mì ăn liền không?"
Khuyết đại tiểu thư hai đời rồi 10 ngón tay không dính nước, ngoại trừ mì ăn liền ra thì cũng không biết làm gì.
Cố Sơn Tuyết có chút kinh ngạc: "cô ăn mì ăn liền sao?"
Cô không ghét mì ăn liền, nhưng lại kinh ngạc vì Khuyết Dĩ Ngưng biết ăn mì liền, dù sao với thân phận của nàng, thì nên ăn đồ ngon hơn mới đúng, Cố Sơn Tuyết cũng chưa từng ăn.
Khuyết Dĩ Ngưng đóng ngăn tủ lại, sau đó ngẩng đầu cười nói: "thì tiện thôi mà.
"
Kiếp trước, Khuyết Dĩ Ngưng bận nghiên cứu trò chơi của mình, căn bản ngâm ở công ty không về nhà, khi đó vội quá không có thời gian ăn, mì ăn liền chính là lựa chọn tốt nhất, thỉnh thoảng ăn, cảm giác mùi vị cũng không tệ.
Cố Sơn Tuyết chậm rãi uống sữa, trong lòng lần nữa phát hiện thêm cái mới từ Khuyết Dĩ Ngưng.
Cô cho rằng Khuyết Dĩ Ngưng là hoa hồng được cẩn thận bồi dưỡng trong đất tốt, thì phải yếu ớt, cho dù tình cảm thất bại, thì về cuộc sống sinh hoạt cũng phải đàng hoàng, nhưng dường như Khuyết Dĩ Ngưng cũng không để ý đến hoàn cảnh bên ngoài, hoàn toàn bất đồng với thân phận của nàng.
Lúc này Cố Sơn Tuyết cho rằng, Khuyết Dĩ Ngưng là bông hồng từng trải qua bão táp, trong lòng có vết thương, ánh sáng đến lại càng thêm rực rỡ.
Nhưng hồi lâu sau, Cố Sơn Tuyết mới biết được, Khuyết Dĩ Ngưng không phải đã từng trải qua bão tối, mà nàng bị người ta nhổ tận gốc, giẫm đạp đến nát, dùng nước độc nuôi dưỡng, mong nàng sớm ngày chết yểu.
Cố Sơn Tuyết buôn ly sữa xuống, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nói: "nhà tôi vốn không có đồ ăn, cảm ơn Khuyết tiểu thư đã đưa tôi về nhà, tôi biết có nhà hàng ngon, nếu Khuyết tiểu thư muốn, tôi sẽ nhờ tài xế đưa cô đến.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy, ra khỏi phòng bếp, ngồi trên sofa, chống cằm nhìn Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết ngồi một góc sofa, mặt đối mặt với Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "Cố tiểu thư đang hạ lệnh đuổi khách với tôi hả?"
Nàng vén tóc mai lên cho Cố Sơn Tuyết, đầu ngón tay quấn lọn tóc, dùng đuôi tóc quét lên mặt Cố Sơn Tuyết, giọng nói có chút u oán: "đúng là người bạn độc ác mà.
"
"Vừa rồi ở trên xe khen tôi rất tốt mà, nhưng mà đến nhà rồi lại muốn đuổi tôi đi cho nhanh! ! "
Khuyết Dĩ Ngưng kéo dài âm cuối, đến gần Cố Sơn Tuyết.
Nửa người trước của nàng đang dựa vào cánh tay Cố Sơn Tuyết, cho dù hiện tại đang mùa đông, Cố Sơn Tuyết vẫn có thể cảm nhận được khối mềm mại chèn ép kia, cả người liền cương lên.
Trong mắt nàng mang theo kiều quang, như ánh đèn treo trên bầu trời, ánh sáng ở trong mắt nàng tựa ngôi sao sáng.
Nhiệt khí nàng thở ra mát lạnh, trên người có hương thơm thoảng thoảng, không hề che đi cảm quan của Cố Sơn Tuyết.
Khuyết Dĩ Ngưng là người mang đến sự tồn tại mạnh mẽ, nhất là khi nàng đứng trước mặt bạn, khóa tầm mắt của bạn, khuôn mặt nàng đa tình, ánh mắt chăm chú, tựa như thế gian rực rỡ này đều chỉ ở trong mắt nàng, rồi rót vào ánh mắt của bạn.
Khuyết Dĩ Ngưng vẫn cầm lọn tóc của Cố Sơn Tuyết vui đùa, sóng mắt lưu chuyển, mội đỏ khẽ nhếch: "thì ra lời nói của Cố tiểu thư lại có thời gian ngắn như vậy, vừa rồi cô đang gạt tôi sao?"
Môi Khuyết Dĩ Ngưng nhìn rất đẹp, lộ chút gợi cảm khó che dấu.
Cố Sơn Tuyết vẫn cảm nhận được cái quyến rõ phong tình trên người nữ nhân này, nàng khiến cô cảm giác đây không phải là phong lưu, cũng không phải phong trần, không phải sắc mà là dục.
Cô phải thừa nhận, Khuyết Dĩ Ngưng là vật báu mười trên mười, là nữ nhân có thể thu hút ánh nhìn khác phái, nếu là đồng giới thì cũng không thể thoát được.
Cũng như lúc này, ví dụ chính là cô.
Ngọc ấm sinh hương, vừa kiều lại mềm.
Âm thanh Cố Sơn