Không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với sự thật này trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, tin tức này đối với kẻ đứng sau sai khiến có thể nói là có chút tàn nhẫn.
Giải Ngạn Hoài dường như nhận ra điều gì, không biết nói gì chờ sếp nói tiếp qua điện thoại.
Khuyết Dĩ Ngưng: "ok, tôi biết rồi, không sao đâu.
"
Giải Ngạn Hoài: "là người kia mướn hả? nhắm vào tôi sao?"
Giải Ngạn Hoài nói thẳng hắn sợ chuyện này phát sinh là do hắn, tuy hiện tại không có tổn thất gì, nhưng hắn cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho sếp của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không phải, anh tiếp tục làm việc đi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng hoài nghi đối phương nhắm vào nàng mà làm, dù sao đây cũng là tin xấu phá hư việc.
Tuy kết quả có chút buồn cười, nhưng mà nếu là nhắm vào Giải Ngạn Hoài thì tiêu chuẩn không thể cao như vậy được? nếu như số liệu quan trọng của nàng xuất hiện vi rút hay sai lầm gì, thì nàng sẽ gϊếŧ cho được kẻ đứng sau chủ mưu kia.
Rốt cuộc là kẻ nào thù nàng lớn như vậy?
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến Vương Duệ Nguyên, dù sao lần trước hắn bị nàng chỉnh, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh hay trả thù gì.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dám khẳng định không phải hắn, Vương Duệ Nguyên đột nhiên im lìm lâu như vậy rồi mướn một người đến làm chuyện này, không phải Khuyết Dĩ Ngưng khinh thường đầu óc đối phương, không phải, Khuyết Dĩ Ngưng thực sự khinh thường đầu óc của hắn.
Vậy thì là ai chứ? là đại ca Khuyết Lâm Dương của nguyên chủ sao?
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trong xe, suy nghĩ không ngừng.
Đảo mắt đã đến trưa, khác với hôm qua mưa lớn, hôm nay trời nhiều mây, vô cùng thích hợp để ra ngoài.
Cố Sơn Tuyết từ từ đến, lúc này mới xem tin nhắn của Khuyết Dĩ Ngưng, nhắn lại cũng ngắn gọn, phong cách như trước kia, khiến người ta không thấy được gì khác, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng tâm lý có chút không yên, cảm giác mỗi chữ của đối phương có ý nghĩa khác.
Có phải Cố Sơn Tuyết nhớ chuyện hôm qua nên xấu hổ không ta?
Nhưng Cố Sơn Tuyết không hỏi nàng, đến cả nói bóng gió cũng không có, điều này khiến Khuyết Dĩ Ngưng không biết làm sao.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: Sơn Tuyết, chiều mấy giờ chúng ta đi xem nhạc?
[ Cố tiểu thư thân ái ]: 3h30 bắt đầu, 3h tôi đến đón cô.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: được, vậy tôi ở công ty chờ cô!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: [ mèo trái tim.
jpg ]
Cố Sơn Tuyết ngồi trong phòng làm việc thấy tin nhắn nhấp nháy, buông điện thoại xuống.
Cô ấn mi tâm, mặt bàn bóng loáng phản chiếu khuôn mặt nhăn nhó của cô.
Thấy Khuyết Dĩ Ngưng, thì cảnh đó trong đầu lại hiện lên, may là Cố Sơn Tuyết cũng biết hốt hoảng, ban đầu cô định tránh mặt không gặp Khuyết Dĩ Ngưng một thời gian, nhưng cô không phải người thất hứa, cho nên sự kiện này là do cô chủ động mời, cô phải thực hiện cho được.
Trong lòng cô nghĩ đến Khuyết Dĩ Ngưng, trong tay ký văn kiện quan trọng, chờ cô lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại ký tên Khuyết Dĩ Ngưng vào giấy.
Tờ giấy này coi như bỏ, cô gọi điện cho trợ lý, kêu nàng mang văn kiện mới đến.
Cô nhìn mây ngoài cửa sổ, không tự chủ thở dài một tiếng.
Trời quang mây thích thú ngắm nhân gian, từ đây cứ vậy thổi đi thổi đi.
Khuyết Dĩ Ngưng sau khi kết thúc cuộc họp, thì thấy vài cuộc gọi nhỡ của Kiều Vũ Sơ.
Nàng cầm văn kiện về phòng làm việc, dựa lên ghế tổng tài nghe điện thoại.
"Sao vậy Tiểu Kiều, gọi nhiều cuộc như vậy là tìm tôi có việc gấp hả?"
Kiều Vũ Sơ: "vừa có việc, hiện tại thì không sao rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng thiêu mi: "ah?"
Kiều Vũ Sơ bên kia cười hì hì: "đã giải quyết rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng: "nghe giọng điệu của bà, có vẻ vui ha?"
Kiều Vũ Sơ trả lời: "ừ, đang vui.
"
Khuyết Dĩ Ngưng không định hỏi thêm, trước giờ vẫn là chuyện của Kiều Vũ Sơ và cô bé kia, đối phương không nói nàng cũng không hỏi.
Kiều Vũ Sơ như phát hiện đạo lý nhân sinh cảm thán: "tôi phát hiện có nhiều việc không như mắt thấy, thậm chí còn ngược lại so với cái mình thấy, tôi cứ nghĩ em gái đó khiến tôi thấy phiền, nhưng thật ra không phải, chỉ là do tôi tự chìm trong cảm xúc đó mà thôi, khó tránh được lại như vậy, than vãn với bà như vậy không có phiền bà chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "cái này không giống bà nha Tiểu Kiều, gì mà vòng vo khách khí rồi còn lịch sự là sao.
"
Kiều Vũ Sơ: "ai nhô, không phải tôi đang phòng hờ cho bà sao, bà cũng biết tôi nửa này nửa nọ, không vui thì nói, sợ là sau này bà giận thôi, vì làm phiền bà, tôi nhớ hình như trước giờ chưa từng than vãn về tình cảm với bà, cho dù đó là ai, bà nều nói được, hiện tại chỗ này cũng khó lường rồi, nhưng lại không nói gì với tôi, tôi cũng không biết bà có thuận lợi hay không.
"
Người kia đương nhiên là Phó Văn Tĩnh, Khuyết Dĩ Ngưng nghe nàng, cong môi.
"Rất tốt, mọi thứ đều thuận lợi, không có gì để nói.
"
Kiều Vũ Sơ: "thật hả? có gì tôi có thể giúp được không? bộ nội y tình thú lần trước á, tôi cho bà bộ nữa nha?"
Khuyết Dĩ Ngưng định từ chối, nhưng nghĩ lại cũng đang cần, lỡ sau này phát huy tác dụng thì sao?
Cho nên nàng đồng ý: "được, nhưng mà đừng giống lần trước là đồ bơi nha, bà làm vậy lộ liễu quá, không nên khoe điểm yếu lộ liễu vậy được.
"
Kiều Vũ Sơ hiểu rõ: "biết rồi, bà cần phải uyển chuyển như gió chứ gì, không thành vấn đề, sau này tôi sẽ đưa bà hai bộ luôn, bà muốn kiểu dáng thế nào nói tôi biết là được, anh họ tôi mới mở quán bán đồ tình yêu, nguồn cung trực tiếp, không xén nguyên liệu nha.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ khích lệ: "không hổ là bà.
"
Công dụng của chị em lúc này mới thực sự phát huy, bạn bè cái gì, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy Kiều Vũ Sơ và Biện Kỷ An thực sự là hai người bạn giúp nàng rất nhiều, tuyệt quá đi.
Kiều Vũ Sơ: "dĩ nhiên rồi, chiều nay bà rảnh không, ra ngoài chơi đi, đi dạo phố.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cười từ chối: "không rảnh, tôi có hẹn với Cố tiểu thư nhà tôi rồi.
"
Kiều Vũ Sơ hứng thú tò mò hỏi: "cua được rồi hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "cái đó thì chưa.
"
Khiều Vũ Sơ giảm hứng thú xuống phân nửa: "biết rồi, nhanh quá thì hỏng, hai người đi làm không thể cứ coi phim rồi cà phê mãi a!?"
Nàng cảm thấy người