Cố Sơn Tuyết nghĩ, nếu như đây là ảo giác thì nó là ảo giác đẹp nhất.
Nhưng cảm giác mềm mại trong ngực, hương thơm ấm áp từ người đối phương không ngừng truyền đến, nói với Cố Sơn Tuyết rằng, đó không phải ảo giác.
Cô theo bản năng đỡ hông Khuyết Dĩ Ngưng, ấn nàng nàng vào ngực mình.
Khuyết Dĩ Ngưng hơi ngẩng đầu nhìn cô, đưa một tay quơ quơ trước mặt cô nói: "có bị dọa không? có bị tôi làm cho kinh ngạc không?"
Cố Sơn Tuyết thu hồi kinh ngạc trên mặt, gật đầu trả lời: "ừ, tôi còn tường Ninh Ninh đụng trúng thứ gì bị đổ, nhưng không ngờ lại thấy cô.
"
Cố Sơn Tuyết chưa từng nghĩ có trộm vào nhà, vì nơi cô ở an ninh rất tốt, kính thủy tinh chống đạn, cửa phải là chìa khóa chuyên dụng mới có thể mở được, nếu vào bằng cách khác sẽ có cảnh báo, bị tiếng động đánh thức cô tưởng Ninh Ninh làm đổ thứ gì? bật đèn lên thì thấy Khuyết Dĩ Ngưng.
Cô đưa tay vuốt tóc Khuyết Dĩ Ngưng nhẹ giọng hỏi: "sao cô lại đột nhiên đến đây? không phải còn đang ở nhà cũ sao?"
"Đến ăn mừng năm mới với cô, tôi biết cô chắc chắn chỉ có một mình cho nên đến đây mừng năm mới với cô.
"
Khuyết Dĩ Ngưng vẫn chưa rời khỏi người cô, vẫn còn ôm chặt người cô nói chuyện.
Cố Sơn Tuyết suy nghĩ trong lòng, nhưng khi Khuyết Dĩ Ngưng thừa nhận, tâm tình lại có chút khác lạ.
Cô có chút nhạt nhẽo không biết nói gì, môi khẽ nhếch nặn một tiếng khô khan nói cảm ơn.
"Cảm ơn cái gì? nghe xa lạ quá, vừa rồi tôi mới vào có gọi điện gõ cửa nhà cô, nhưng cô không có trả lời.
"
Khuyết Dĩ Ngưng liền giải thích, cười híp mắt nhìn Cố Sơn Tuyết.
Trong mắt Cố Sơn Tuyết mang theo tâm tình xin lỗi nói: "trước khi ngủ tôi có tắt di động, cho nên không nhận được.
"
"Nhưng mà dù sao tôi cũng vào được rồi, cô đoán xem tôi mang gì đến cho cô nè?"
Khuyết Dĩ Ngưng không dính lấy Cố Sơn Tuyết nữa, đứng cạnh cô kéo tay cô làm nũng hỏi.
"Cô mang đồ đến cho tôi hả?"
Trong khoảng thời gian ngắn Cố Sơn Tuyết không thể kiểm soát được biểu cảm, không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào, không biết vui vẻ thế nào, khóe miệng cong lên có chút cứng ngắc.
"Dĩ nhiên rồi, đoán xem là gì? đúng là được thưởng nha.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cười ngọt lịm, khiến người nhìn cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Nàng cũng không mang đồ cổ đến làm quà năm mới cho Cố Sơn Tuyết, vẫn chưa đến mức đó đâu.
Cố Sơn Tuyết bật đèn phòng khác, nhìn cái hộp trong phòng khách, nhìn hết 1 phút đồng hồ, rồi nhìn Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu: "không đoán được.
"
Khuyết Dĩ Ngưng thả tay cô xuống, bạch bạch tới chỗ cái hộp, mở hộp ra.
"Không ngờ chứ gì? là đồ ăn đó! không đoán được nhưng cũng sẽ thưởng nha, đây là lẩu Khuyết Dĩ Ngưng tôi chuẩn bị a, coi như bữa cơm năm mới của chúng ta đi!"
Trong hộp đều là đồ Khuyết Dĩ Ngưng nhờ người chuẩn bị dùm, nồi, niêu, nguyên liệu, thịt các thứ đều được chuẩn bị chu đáo.
Khuyết Dĩ Ngưng khom lưng lấy đồ trong hộp bày lên bàn nhà Cố Sơn Tuyết.
Nàng vừa xếp ra vừa nói: "tôi nhớ khẩu vị của cô thanh đạm, không thể ăn cay được, cho nên tôi nhờ làm cái nồi uyên ương đặc chế, tính thời gian chắc cũng không còn tươi nữa, thịt bò này nhờ người lấy tại nơi nuôi, nhất định là ăn rất ngon.
"
Trước đó Khuyết Dĩ Ngưng đã lên kế hoạch cùng Cố Sơn Tuyết đón năm mới rồi, cũng đã tính trước nên tặng quà gì cho Cố Sơn Tuyết.
Không do dự nhiều, Khuyết Dĩ Ngưng chuẩn bị cho Cố Sơn Tuyết một bộ lẩu.
Không hề tính toán gì, Khuyết Dĩ Ngưng thích cô, nàng biết Cố Sơn Tuyết trong hoàn cảnh này tâm tình thế nào? một mình ăn cảm giác sẽ thế nào? không có gì hơn một bữa ăn ý nghĩa cùng tấm lòng giá trị hơn.
Sắc lạnh chiếu sáng trên người Khuyết Dĩ Ngưng, rơi vào mắt Cố Sơn Tuyết liền chuyển thành sắc ấm áp.
Chóp mũi cô hơi cay cay, không tự chủ nhìn trên bàn.
Trong mắt toát lên tâm tình phức tạp khó nói, ngàn lời cũng khó nói hết được.
Khuyết Dĩ Ngưng nói một hồi lâu, phát hiện người đứng sau lưng không động tĩnh, thì thấy Cố Sơn Tuyết đang đứng trong bóng tối.
Cô ngược sáng, Khuyết Dĩ Ngưng không thấy rõ mặt cô, nhưng nàng cảm nhận được tâm tình của Cố Sơn Tuyết, đi tới giữ cô lại.
"Sao lại đứng ngốc đó vậy? đến giúp tôi cùng nhau bày đồ ăn ra đi, thích nước chấm gì thì cô tự chọn nhé, phải rồi, đừng trách tôi là 1 - 2h sáng gọi cô dậy ăn lẩu để cho cô mập lên nha.
"
Khuyết Dĩ Ngưng thực sự muốn tạo kinh ngạc cảm động cho Cố Sơn Tuyết, nhưng không muốn để Cố Sơn Tuyết đau khổ, nàng muốn cô vui vẻ, đương nhiên sẽ không giận dỗi cái gì, cố gắng tạo bầu không khí ung dung thoải mái.
Cố Sơn Tuyết nghẹn ngào, lắc đầu nói: "không đâu, rất kinh hỉ.
"
Âm thanh cô nhẹ nhàng, đôi mắt đen bình tĩnh như nước mặt biển, giấu đi sự rung chuyển ở sâu bên trong.
"Được rồi, có đũa rồi, để tôi đi rửa một chút.
"
Khuyết Dĩ Ngưng vào phòng bếp, rửa nồi uyên ương, để lên bàn, mở điện rồi ấn công tắc.
Chia một nửa dầu đỏ, một nửa canh xương, Khuyết Dĩ Ngưng không đặt trực tiếp nhà hàng, mùi vị so với quán nhỏ có chút khác, mùi vị càng ngon hơn.
Đồ ăn bày ra một bàn, đủ mọi nguyên liệu, nhưng phân lượng không nhiều, cái này là Khuyết Dĩ Ngưng đã giao trước, dù sao chỉ có hai người nàng và Cố Sơn Tuyết, ăn một bữa như vậy là đủ rồi.
Đồ ăn bên trên, ánh đèn chiếu thằng vào.
Hơi sương không ngừng bốc lên, tan vào bóng đêm.
Nồi nước lẩu chỉ một hồi đã sôi lên, bọt nước nổi lên ục ục.
Bóng nước trong nồi không ngừng vỡ tan, mang theo hương vị đặc trưng nồng nặc quấn quanh chóp mũi.
"Thơm quá, hiện tại muộn rồi nên tôi không ăn nhiều, đúng lúc đói bụng, Sơn Tuyết cô động đũa đi ah.
"
Khuyết Dĩ Ngưng ngửi mùi hương, thúc giycj Cố Sơn Tuyết ăn.
Ban đêm xung quanh vắng vẻ, không khí lạnh không ngừng bao lấy, Cố Sơn Tuyết nhìn khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng tươi cười qua làn hơi nước bốc lên, cảm giác như có ngọn lửa đang cháy trong lòng.
Thịt bò đỏ đảo vài lần trong nồi liền đổi màu, Khuyết Dĩ Ngưng gắp lên, miệng vừa ngậm vào, vị nóng thơm cay tê dại, nàng thổi thổi nhìn Cố Sơn Tuyết không ngừng nói.
"Sơn Tuyết cái này ăn ngon lắm, cái này cũng ngon nữa, ăn cái này nè.
"
"Được.
"
Cố Sơn Tuyết nhìn nàng bị nóng, lấy nước chanh cho Khuyết Dĩ Ngưng, giúp nàng giữ lại nước bọt không bị sặc.
Ninh Ninh cũng ngửi được mùi, không ngừng đảo quanh chân, phát ra tiếng mèo kêu vang, nhưng mấy thứ này mèo không