Ý thức Khuyết Dĩ Ngưng dường như vẫn còn đọng lại trong biển lửa, khói dày đặc, cảm giác khó thở, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy trần nhà màu trắng.
Ánh mắt của nàng từ từ thanh tỉnh, ý thức thống khổ dần biến mất, mắt giật giật.
Đau đớn khiến nàng bất động trên giường, Khuyết Dĩ Ngưng nằm đó lại nhớ đến trước khi hôn mê.
Đúng là nàng bị người đâm vào, hơn nữa bị thương không nhẹ.
Khuyết Dĩ Ngưng cảm nhận được thân thể cứng ngắc, mắt đầy u tối.
Nàng giật giật đầu mình, cố gắng nhìn mọi thứ trong phạm vi của mình.
Cố Sơn Tuyết từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng mở mắt liền quên lau nước trên tay, vội đi tới.
"Ngưng Ngưng, em tỉnh rồi?"
Âm thanh của cô có chút vui vẻ, cẩn thận quan sát phản ứng của Khuyết Dĩ Ngưng.
"Ừm.
"
Khuyết Dĩ Ngưng khó khăn ừ một tiếng, nhìn Cố Sơn Tuyết ngồi cạnh mình nhấn chuông gọi y tá đến.
"Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.
"
Vẻ mặt Cố Sơn Tuyết mang theo chút may mắn nhỏ giọng nói, cẩn thận nhìn vào mắt Khuyết Dĩ Ngưng, ánh mắt không giấu được sự đau lòng.
Khuyết Dĩ Ngưng thấy bộ dạng cô thất thố như vậy có chút nhịn cười không được.
"Em ngủ bao lâu rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng cố gắng cảm nhận thân thể của mình, phát hiện eo rất đau, chân phải dường như mất cảm giác.
"Ba ngày rồi.
"
Cố Sơn Tuyết cứ nghĩ đến liền sợ, sau khi Khuyết Dĩ Ngưng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nói nàng không thể tỉnh liền được.
Tai nạn giao thông khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng bị gãy xương sườn trái, gãy chân phải, não bộ cũng bị chấn thương, có thể tỉnh lại sớm, nhưng cũng có thể hôn mê mãi.
Cố Sơn Tuyết biết tính tình của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng sẽ không chịu hôn mê mãi như vậy, nên cô đã chờ đợi từng ngày, cũng may Khuyết Dĩ Ngưng đã tỉnh lại.
"Không ngờ lâu như vậy.
"
Khuyết Dĩ Ngưng thì thầm, khẽ động, lại bị cảm giác đau kéo đến làm cho nhíu mày.
"Sơn Tuyết, em đau quá a.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Cố Sơn Tuyết khẽ nói, lời nói hòa cùng nỗi đau, âm thanh nho nhỏ, tựa như đang làm nũng.
Khuyết Dĩ Ngưng thực sự rất đau, cả người đều đau nhức.
"thổi một chút sẽ không đau nữa.
"
Cố Sơn Tuyết không đành lòng, hận không thể đau thay nàng, âm thanh có chút nghẹn, trong lòng khổ sở.
Khuyết Dĩ Ngưng bị thái độ này của Cố Sơn Tuyết làm cho mơ màng, liền vui vẻ trong lòng, nếu không phải nàng không thể động được thì nhất định sẽ làm gì đó!.
Cố Sơn Tuyết càng mềm mỏng yêu thương nàng, Khuyết Dĩ Ngưng lại càng yếu ớt ủy khuất hơn.
"Rõ ràng chúng ta đã hẹn cùng đi xem pháo hoa rồi, giờ lại không đi được.
"
Khuyết Dĩ Ngưng ủy khuất, thương tâm không thôi.
Pháo hoa tình nhân của nàng, Cố Sơn Tuyết đã đồng ý cùng đi xem pháo hoa rồi, nhưng mà bỏ lỡ mất rồi, nàng không thể đi được.
"Không sao, chúng ta còn nhiều cơ hội, sau này vẫn còn xem được mà.
"
Cố Sơn Tuyết dỗ dành nàng, vén tóc rối cho nàng, rồi lau đi bọt nước trên mi cho nàng.
"Chị đồng ý với em rồi nha.
"
"Ừ, chị đồng ý với em.
"
"Vậy chị móc ngéo đi, sau này phải đi cùng em.
"
Khuyết Dĩ Ngưng giật giật ngón út, nàng không rõ Cố Sơn Tuyết hiện tại quan tâm vì tình bạn hay vì tình yêu nhiều hơn, ở đây trước mặt cũng không có lời nào rõ ràng được, nhưng cũng phải ỷ lại Cố Sơn Tuyết mà tìm chỗ tốt cho mình.
Cho dù cái nào chiếm nhiều hơn, đều nói rõ Cố Sơn Tuyết có cảm giác với nàng, vách băng mỏng giữa các nàng dường như đã bị đâm vỡ bởi vụ tai nạn này, nó đã vô hình không còn gì nữa.
"Được, ngéo tay.
"
Cố Sơn Tuyết sao mà không nghe theo nàng được, cẩn thận nắm ngón tay Khuyết Dĩ Ngưng, sợ trúng chỗ đau của nàng, lúc móc củng chỉ nhẹ nhàng lay động.
Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười, nhưng nụ cười đụng đến vết thương.
Trên mặt có gì đó dính kéo khiến Khuyết Dĩ Ngưng ý thức được gì đó, nàng trừng to mắt nhìn Cố Sơn Tuyết, có chút bối rối.
"Sơn Tuyết!.
.
mặt của em?"
Nàng chật vật đưa tay chạm vào mặt mình, sờ đến làn da không còn bóng loáng.
"Không sao đâu, mặt của em không sao cả, chỉ bị xước một chút thôi, vẫn rất xinh đẹp.
"
Cố Sơn Tuyết an ủi nàng, trong lòng khổ sở tức giận.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng được đẩy ra, cô đã thấy vết thương trên mặt nàng, bác sĩ nói là mảnh vỡ thủy tinh của xe cào rách da mặt nàng, khi nói bác sĩ có chút tiếc hận, dù sao khuôn mặt này rất đẹp.
Khi đó Cố Sơn Tuyết sững sờ trong nháy mắt, không phải cô để ý mặt của Khuyết Dĩ Ngưng, cô chỉ đang nghĩ, Khuyết Dĩ Ngưng để ý vóc dáng của mình như vậy, nếu biết được chắc chắn sẽ chịu đả kích lớn, nên chỉ một vết xước nhỏ thôi Cố Sơn Tuyết cũng thấy đau lòng rồi, nói chi là tình huống như hiện tại.
"Gương đâu? đưa em cái gương.
"
Giọng của Khuyết Dĩ Ngưng bình tĩnh, nhưng lồng ngực phập phồng nói rõ tâm tình của nàng cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
Mặc dù Khuyết Dĩ Ngưng không phải người thích chưng diện, nhưng luôn coi khuôn mặt như bảo bối, nếu có chuyện gì sai sót nàng nhất định sẽ băm nát tên kia.
"Kỹ thuật hiện tại rất phát triển, chị có hỏi bác sĩ rồi, cái này sẽ sớm mất thôi, khi nào em khỏi rồi, chúng ta đi làm mờ là được, hơn nữa em cũng không có khó coi mà.
"
Cố Sơn Tuyết tìm gương trong bệnh viện cho nàng, lúc đưa tới nhỏ giọng an ủi.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn mặt mình trong gương, má trái bình thường, nhưng má phải có một đường kéo dài từ khóe mắt xuống khóe môi, nhìn có vẻ rợn người.
Vết sẹo đó đã kết vảy, nhìn khá dữ tợn.
Khuyết Dĩ Ngưng nhịn xuống không ném gương đi, nhưng tay nắm gương siết chặt đến trắng bệch, hận không thể bóp nát luôn.
"Em xấu rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng rầu rĩ không vui nói.
Khuyết Dĩ Ngưng thực sự không quá để ý bề ngoài, nhưng trước mặt Cố Sơn Tuyết nàng thực sự rất để ý.
"Em không xấu, em đẹp nhất.
"
Cố Sơn Tuyết không ngại chạm vào má Khuyết Dĩ Ngưng để nàng nhìn vào mắt cô.
"Trong lòng chị em là người xinh đẹp nhất.
"
Ánh mắt cô trầm tình, mang theo ma lực thần kỳ khiến người ta phải tin tưởng.
"Nhưng mà em vẫn cảm thấy thật khó coi.
"
Nếu Khuyết Dĩ Ngưng có thể hoạt động, chắc là sẽ chui vào chăn trốn.
Nàng không phải vì vết sẹo mà tự ti trước mặt Cố Sơn Tuyết, chỉ là nàng cảm thấy chỉ dùng nửa bên mặt còn