Lúc Khuyết Dĩ Ngưng tỉnh lại, bên cạnh nàng đã có Khuyết mẹ và Kiều Vũ Sơ.
Sau khi phát hiện nàng tỉnh, Kiều Vũ Sơ liền đến giúp nàng nâng giường bệnh lên.
"Ngưng Ngưng tỉnh rồi, mẹ có hầm cháo cho con, con ăn một chút nhé.
"
Vưu Lan Thanh từ trên sofa đứng dậy, cầm bình giữ ấm đi đến.
Kiều Vũ Sơ đi rót ly nước cho Khuyết Dĩ Ngưng, cho nàng uống một ngụm.
Cô định nói gì đó nhưng thấy bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng như vậy lại không nói được gì, ỉu xìu đứng bên cạnh nhìn.
Mấy ngày nay Vưu Lan Thanh khóc đến sưng mắt, cứ nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì lại trào lệ.
Bà hít mũi một cái cúi đầu, lấy cái muỗng ngồi cạnh giường, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng cười miễn cưỡng.
"Để mẹ đút cho con, con đừng có lộn xộn, coi chừng đụng trúng vết thương.
"
Vưu Lan Thanh cầm muỗng cẩn thận đưa đến trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng, thổi thổi rồi để kề môi nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng trong chốc lát không kịp thích ứng, liền ngậm muống cháo kia vào miệng.
Nàng cảm nhận được người phụ nữ trước mặt đang đau khổ, Khuyết mẹ vốn là phu nhân xinh đẹp ưu nhã, hiện tại con mình gặp chuyện lớn như vậy, nhìn bà tiều tụy đi rất nhiều, hai mắt sưng đỏ, khóe mắt nhiều nếp nhăn khắc lên sự bi thương.
Khuyết Dĩ Ngưng sợ nhất nhìn thấy trường hợp này của đối phương, nên nàng luôn trốn tránh không ở cùng cha mẹ nguyên chủ, vì lo sợ họ phát hiện con mình thay đổi, trong lòng nhịn đau, bọn họ đối với nàng rất tốt, nàng rất sợ hãi, bọ họ bị tổn thương, nàng nhìn cũng không biết ứng đối thế nào.
"Không nóng quá chứ? mẹ có thêm đường, mùi vị không nhạt quá chứ?"
Vưu Lan Thanh thổi thổi muỗng cháo nóng, nhỏ giọng hỏi thăm.
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nhìn Vưu Lan Thanh nở nụ cười.
Vưu Lan Thanh chua xót cái mũi, cho đến khi Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu biểu thị ăn không nổi nữa, bà mới buông tay xuống, vào phòng vệ sinh lấy nước lau mặt cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Lần này bà bận trước bận sau, nhìn thân thể gầy gò khom xuống khiến cho Khuyết Dõ Ngưng nhìn thấy nhịn không được nắm chặt ra giường.
"Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi trước đí, có Tiểu Kiều ở cùng con rồi, mẹ về ngủ một giác thật ngon đi.
"
Khi Vưu Lan Thanh lau tay cho nàng xong, thì lại muốn gọt hoa quả cho nàng, Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được liền nói.
"Phải đó dì à, mấy ngày nay dì dã không nghỉ ngơi tốt rồi, lỡ như Ngưng Ngưng khỏe lại mà dì ngã bệnh thì phải sao đây, dì mau về nghỉ ngơi cho khỏe đi, Ngưng Ngưng ở đây có cháu chăm sóc rồi, cháu sẽ không rời đi đâu.
"
Kiều Vũ Sơ nói đỡ, cùng Khuyết Dĩ Ngưng khuyên Vưu Lan Thanh về nghỉ.
Vưu Lan Thanh không nói lại được các nàng, đành cầm ấm giữ nóng rời đi, trước khi đi còn dặn dò vài câu.
Khi cửa phòng bệnh đóng lại, Kiều Vũ Sơ mới mở miệng.
"Chuyện này tôi dùng mọi quan hệ giúp đỡ rồi, đừng để tôi biết là đứa nào làm, tôi mà biết thì sẽ bán nó qua Châu Phi luôn.
"
Kiều Vũ Sơ tức giận nói, thấy khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng thì lại đau lòng khó nhịn.
Mỹ nhan con bạn thân của nàng a! kẻ âm mưu chết tiệt!
"Được rồi, đừng nhìn kiểu thương hại như vậy nữa, không phải là không lành.
"
Khuyết Dĩ Ngưng bị dáng vẻ của nàng chọc cười, liền nghĩ đến chuyện kẻ đứng sau xúi giục, khóe miệng cười đầy lạnh lẽo.
Trước mặt những người khác, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ không bán si làm nũng như làm với Cố Sơn Tuyết, khí thế của nàng vẫn ngạo nghễ như cũ, bất quá cũng đã được một thời gian ngắn rồi.
Nàng nhờ Kiều Vũ Sơ gọi cho trợ lý của mình, sau khi tỉnh táo bắt đầu điều hành công việc.
Khí thế chỉ điểm giang sơn, cảm giác như lão nương chính là hệ A bễ nghễ đệ nhất thiên hạ, Kiều Vũ Sơ thấy nàng không nhừng không bị đả kích mà còn lợi hại bức người hơn xưa, không thể không cảm thán sự cường đại của nàng.
Nếu là cô gặp phải chuyện này, chắc là điên mất thôi, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại như không có gì.
Kỳ thực Khuyết Dĩ Ngưng cũng không mạnh mẽ như Kiều Vũ Sơ nghĩ, tạm thời còn bệnh nằm trên giường có thế nào nàng cũng mặc kệ, nhưng dù gì nàng cũng muốn mau chóng khôi phục, hiện tại phải dưỡng thương cho thật tốt, rồi còn lên kế hoạch xử lý mọi chuyện cho tốt, như vậy lần nữa đánh với đối phương cũng có sự đề phòng.
Vì không biết đối phương có ra tay lần hai hay không? trong phòng nàng đã gắn thêm camera, ngoài cửa có vệ sĩ trông coi 24/24, tránh bị đối phương tiếp tục truy kích.
Nàng từng bị thương nghiêm trọng, đời trước bị vây trong vòng sài lang hổ báo nàng bị tai nạn không chỉ một lần.
Dù sao thì bị tai nạn cũng khó mà đề phòng được người khác hại, ngoài việc cố gắng đề phòng cho xe của mình, nàng chỉ có thể cẩn thận nhiều hơn.
Sau một lần lỡ đánh rắn động cỏ, đám thân nhân kia liền bày mưu hại nàng ngoài ý muốn, sau khi trốn thoát được bệnh nhân tâm thần đuổi gϊếŧ, thì bị xe đâm trúng, vệ sĩ khó khăn lắm mới giúp nàng thoát khỏi được tai nạn nhưng ven đường lại bị bảng hiệu đèn rơi trúng, nàng trốn không được, cho dù vệ sĩ cố gắng bảo vệ nàng, thì hai chân nàng vẫn phải chịu thương nghiêm trọng, phải ngồi xe lăn một thời gian.
Đó là khoảng thời gian đen tối nhất của nàng, lòng người ghê tởm bày ra không sót trước mặt nàng, nàng cảm thấy chỗ này nơi dơ bẩn đen tối nhất thế giới, cho nên lúc chết nàng không hề do dự, khi nhìn đám người thân vũng vẫy chết đi, đó là khoái hoạt đơn giản khi nàng còn sống.
Lần đầu thấy Cố Sơn Tuyết nàng liền để ý, chỉ vì thấy đối phương sạch sẽ mà thôi.
Không nói ra được cảm giác trong lòng, trên người cô Khuyết Dĩ Ngưng cũng cất giấu một phần hy vọng, còn hy vọng đó là cái gì Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết.
Kiều Vũ Sơ đứng bên cạnh nhìn Khuyết Dĩ Ngưng suy tính không dám nói gì, thấy đối phương nhếch môi cười cổ quái, thì càng khó hiểu đến lạnh người.
Cô không tự chủ xoa bàn tay, mới giải tỏa bớt cảm giác sợ hãi trong lòng này đi.
Y tá lúc này đẩy xe vào thay thuốc cho Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng im lặng không nói nhìn nàng làm.
Sau khi thay thuốc trên người xong, y tá giúp nàng thoa thuốc trên mặt, thấy khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng nàng lại nhịn không được lên tiếng quan tâm.
"Đừng lo quá, chúng tôi đã thoa thuốc trước