Thái độ Cố Sơn Tuyết như vậy, lại khiến cho Queena sinh ra suy nghĩ xấu.
" Ông trời của tôi ơi, không phải bà yêu em gái cùng cha khác mẹ đó chứ?"
Giọng nói Queena vô cùng khiếp sợ, nhìn bóng lưng Cố Sơn Tuyết cũng cảm giác như phủ một lớp bụi mờ.
"Vậy thì quá thảm rồi, vì huyết thống mà không dám có tình yêu cấm kỵ sao! ! "
"Dừng, bà nghĩ miên man cái gì vậy?"
Cố Sơn Tuyết bị một giọng điệu của Queena là cho ong ong, hoàn toàn không biết vì sao Queena lại nghĩ đến chuyện này.
"Ah, không phải hả? vậy vì sao bà không thể chứ?"
Một giây sau mặt Queena liền biến sắc, bỏ qua cái tật thích làm màu liền hỏi.
Queena: "không lẽ người ta già hơn bà hả?"
Cố Sơn Tuyết lắc đầu.
Queena: "hay là người đó rất xấu?"
Cố Sơn Tuyết lạnh lùng chỉnh lại: "nàng rất xinh đẹp.
"
Cô lại nhấn mạnh lần nữa: "nàng rất là xinh đẹp.
"
Queena có chút nổi điên: "vậy vài sao không thể? không lẽ nàng là kè thù gϊếŧ cha của bà a? ôi ông trời tha thứ cho con, cha bà còn chưa chết.
"
"Vậy thì lý do gì khiến bà không dám theo đuổi người ta? không lẽ là người ta không thích bà hả? người chị em à làm ơn đi mà, nhìn mặt bà đi, vóc người bà nè, bà còn thông minh như vậy, có gia thế, muốn theo đuổi ai mà không được? bà sợ cái gì chứ?"
Queena thực sự rất khó hiểu, không ngừng hỏi.
"Tôi sợ làm tổn thương nàng.
"
Cố Sơn Tuyết bị giục nhịn không được nói ra câu này.
Sau khi nói ra, trong lòng cô bỗng nhẹ hơn nhiều.
Cô lo lắng sẽ tổn thương Khuyết Dĩ Ngưng, cô không muốn mất Khuyết Dĩ Ngưng, cho nên không dám mở lời.
"Sao tôi lại không hiểu ý của bà nhỉ, bà đâu giống người sẽ làm tổn thương người ta đâu, không lẽ bà che giấu tính cách bạo lực trong người hả?"
Queena hỏi tỉnh bơ, nàng và Cố Sơn Tuyết cùng nhau lớn lên, đây đúng là cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp sao lại nói mình tổn thương người khác a?
"Hiện tại tôi không dám chắc có thể cùng nàng cả đời, tôi không thể cứ bắt đầu như vậy được.
"
Cố Sơn Tuyết bối rối không biết giải thích thế nào? nên biểu đạt suy nghĩ trong lòng cũng rất vụng về.
Từ khi còn nhỏ Cố Sơn Tuyết biết tình cảm của ba mẹ không tốt, nếu không phải cô từng thấy hai người ân ái thì cô sẽ nghĩ bọn họ khi đó sẽ mãi như vậy, cãi nhau khóc lóc không một ngày yên tĩnh.
Lòng dạ Cố Sùng Hằng độc ác biết bao, nói không yêu thì không yêu, gia đình cũng không cần, chỉ lo cho nữ nhân khác.
Mẹ cô dù chết cũng không đồng ý ly hôn, Cố Sùng Hằng không đưa lên tòa án, dù sao mang tình nhân về đã sai rồi, nếu mang lên tòa thì sẽ mất mặt, cho nên vẫn kéo dài tình huống này.
Nhưng nữ nhân muốn có danh phận kia không chịu, Cố Sơn Tuyết ở nước ngoài mỗi năm đều thấy Bành Trân gửi thư qua, ép mẹ cô ký giấy ly hôn.
Nhưng mẹ cô không muốn, dù bị kích động làm cho bệnh nặng thêm, bà vẫn không xem mấy thứ đó.
Sau khi Cố Sơn Tuyết trưởng thành, mọi hy vọng của cô đều tiêu tan.
Cần gì phải vì một cặp nam nữ cặn bã mà khiến cho thân thể mình khó chịu, không bằng dưỡng bệnh cho tốt, cho dù thế nào thì nhà đã không còn như cũ nữa, nhưng mà mẹ không đồng ý.
Khi đó bệnh tật và hôn nhân hành hạ bà gầy yếu nhiều hơn, hốc mắt hãm sâu nhìn như người có bệnh tâm thần.
-- trừ phi tôi chết, nếu không bọn họ đừng mong được như ý muốn.
Hận còn dài hơn yêu, dựa vào cái này mà mẹ vẫn cố chống cự đến cùng.
Bà từng nói với cô nhiều lần, không được học theo ba con, nếu không thể chung thủy với một người thì không nên dễ dàng đến với người ta.
Mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày.
Mẹ yêu thương cô, nhưng bệnh tình ngày càng nặng khi ý thức không còn rõ nữa, thì biết hận nửa dòng máu ăn sâu trong người cô, cô tự hỏi mình có trở thành người như vậy không.
Sẽ không.
Cố Sơn Tuyết thùa nhận mình động lòng với Khuyết Dĩ Ngưng, cô đối tốt với Khuyết Dĩ Ngưng, cô hy vọng Khuyết Dĩ Ngưng vĩnh viễn hạnh phúc, nhưng cô không dám tin chính mình.
Hiện tại cô thích Khuyết Dĩ Ngưng nhưng không dám đối mặt với tương lai, cô sợ một ngày nào đó mình không thể đáp lại tình cảm của Khuyết Dĩ Ngưng được nữa, cho nên cô rất khủng hoảng.
"Ôi bà chị của tôi ơi, bà đang nghĩ cái gì thế? vì sao cứ phải nhất định có tương lai gì đó a, bà thích người ta mà người ta cũng thích bà thích bà thì hai người cứ đến với nhau đi, làm ơn đi đó chính là tình yêu á, nói không chừng người kia cũng chỉ muốn được bên cạnh bà thôi, bà cần gì mà tính toán xa dữ vậy, trách nhiệm tinh thần cũng không cần nặng nề như vậy đâu!"
Queena bị tình yêu của Cố Sơn Tuyết làm cho chấn kinh rồi, nàng không ngờ đến lại là như vậy.
Nàng biết Cố Sơn Tuyết là người có tinh thần trách nhiệm rất mạnh, có lẽ là vì từ nhỏ đã phải chăm sóc mẹ của cô, cho dù đi học hay làm việc nhóm thì luôn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần vào tay cô, mọi thứ đều được sắp xếp rất rõ ràng.
Queena đưa ra giả thiết: "bà có từng nghĩ đến chưa, lỡ như bà chuẩn bị xong rồi, người kia liền đổi ý không thích bà nữa thì sao?"
Cố Sơn Tuyết mím môi: "không sao cả.
"
Queena đau đầu, nàng muốn nói nhưng vung tay vung chân một hồi cũng không biết nên nói gì.
Queena thở dài một tiếng, nàng coi như đã rõ, Cố Sơn Tuyết chính là kiểu hình chỉ biết canh giữ tình yêu thôi.
Thích thì giữ trước, nhưng chưa làm toàn vẹn xong trước thì không nói, chuẩn bị xong thì mặc kệ người kia còn yêu hay không, ngược lại chính mình chìm trong đó không ra được.
"Bà đúng là! ! " Queena nhìn mặt Cố Sơn Tuyết trầm tĩnh, "bà có nghĩ đến chưa? chờ bà chuẩn bị xong, người ta chạy mất tiêu rồi, nhìn người mình thích ở cạnh người khác bà không hối hận chứ?"
Cố Sơn Tuyết lắc đầu nói: "nếu nàng hạnh phúc, tôi sẽ chúc phúc.
"
Queena sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, quyết định chuyển trọng tâm câu chuyện.
Queena: "a a a a bà cần phải cố chấp như vậy chứ? hèn gì không ai theo đuổi bà được, bà khó khăn quá mà.
"
Trong lòng Cố Sơn Tuyết cũng không biết ứng đối thế nào, chỉ im lặng.
"Đi thôi, tôi sắp xếp xong chỗ ở cho bà rồi.
"
Cô mở miệng nhắc đến chuyện ban đầu, Queena tức giận nhìn cô sắt không rèn thành thép được, nghĩ thầm mình nhất định phải tìm hiểu xem người Cố Sơn Tuyết thích là ai, sau