Tiếu Tiếu ngẩng đầu thấy Khuyết Dĩ Ngưng rơi nước mắt, vội buông điện thoại xuống đi đến.
"Tiểu cô cô, cô cô sao vậy? có phải là đau lắm không?"
"Không sao, vừa rồi có cát bay vào mắt thôi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng dỗ nàng, ngừng rơi nước mắt.
Nàng chỉ là sơ ý không thể kiềm chế được tâm tình của mình.
Nàng nhìn đôi mắt ngây thơ của Tiếu Tiếu, hy vọng lúc nàng vĩnh viễn luôn như vậy.
Khuyết Dĩ Ngưng lại nói chuyện thường ngày với Vưu Lan Thanh, cũng không nhắc đến Khuyết Lâm Dương nữa.
Hiện tại chưa đến lúc, Khuyết Lâm Dương vẫn chưa biết là do nàng làm, nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng phải phơi bày, nàng biết không nên nói lúc này với Vưu Lan Thanh, vì sợ bà nhịn không được, không nên đốt cháy giai đoạn, nên để Khuyết ba và Khuyết mẹ cùng có mặt rồi nói sau sẽ chắc ăn hơn.
Đương nhiên, còn phải có Khuyết Sở Linh và Khuyết Tử Tịch nữa.
Bên ngoài trời đã không còn sớm, Khuyết Dĩ Ngưng nói Vưu Lan Thanh về nhà, dù sao Vưu Lan Thanh cũng đã có tuổi rồi, thức khuya tinh thần cũng không tốt.
"Mẹ, tối nay đừng đưa Tiếu Tiếu về, nên cho ở nhà mẹ một thời gian đi.
"
Vưu Lan Thanh kỳ quái hỏi: "sao lại như vậy?"
"Sau này con sẽ giải thích, nghe con đi," Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Vưu Lan Thanh nói xong, quay đầu nhìn Tiếu Tiếu, "Tiếu Tiếu, con có đồng ý ở lại nhà bà nội một thời gian không?"
Tiếu Tiếu do dự trong chốc lát, gật đầu.
Khuyết Dĩ Ngưng biết nàng còn nhớ mẹ, nhưng trong khoảng thời gian này Hầu Man Ny cũng không thể chăm sóc cho Tiếu Tiếu được, cũng không nên để Tiếu Tiếu bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực này.
"Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Vưu Lan Thanh cảm thấy không ổn, vừa rồi tâm tình con gái đã không ổn rồi, nói như vậy, có phải là đã biết gì rồi không?
"Không có gì đâu, mẹ về nhà nói với ba giúp con, để Tiếu Tiếu ở lại một thời gian.
"
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ nói một chút, khiến Vưu Lan Thanh tưởng là công ty bọn họ có chuyện gì, nên cũng bị ảnh hưởng theo, thấy Khuyết Dĩ Ngưng không nói, Vưu Lan Thanh không thể làm gì khác đành mang theo Tiếu Tiếu rời đi.
Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, ánh sao thưa thớt.
11:00 PM, Cố Sơn Tuyết đến.
Cô tự nhiên ngồi cạnh gường, hỏi Khuyết Dĩ Ngưng có muốn ăn trái cây không.
Khuyết Dĩ Ngưng mở to mắt nhìn cô, chậm rãi chớp mắt.
Rõ ràng là thích nàng mà, chăm sóc rất cẩn thận nữa, còn tự gạt mình chỉ là bạn bè mà thôi.
Có Sơn Tuyết thực sự đang từ lừa chính mình sao?
"Sao vậy, nhìn tâm tình có vẻ không vui?
Cố Sơn Tuyết thấy nàng có chút thất thần, buông trái cây trên tay xuống, đứng cạnh chỗ giường Khuyết Dĩ Ngưng.
"Sơn Tuyết, chị ngồi chỗ này đi.
"
Khuyết Dĩ ngưng vỗ giường của mình, hy vọng Cố Sơn Tuyết có thể đến gần một chút.
Chưa bao giờ nàng như hôm nay, cảm thấy thật cô đơn, giống như con cá mắc cạn cần nước như cần Cố Sơn Tuyết làm bạn vậy.
Cố Sơn Tuyết nghe theo nghiêng người ngồi lên, cô vừa ngồi lên, trên lưng liền có một đôi tay.
Thân thể cô hơi cứng lại, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng.
Cô không nói, chỉ im lặng để Khuyết Dĩ Ngưng tựa vào.
Cô cúi đầu không rõ cảm xúc trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng, theo bản năng liền nghĩ chắc là lúc này Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không thoải mái, muốn im lặng buông xuống gì đó.
Bản năng cảm ứng này hầu như trùng khớp với Khuyết Dĩ Ngưng hiện tại, cho nên nó là thần giao cách cảm, các nàng không ai nói gì.
Một hồi lâu, nàng mới nói.
"Hôm nay có được một ít chứng cứ, em đã bắt đầu hành động trong nội bộ.
"
Khuyết Dĩ Ngưng không rời cái ôm của Cố Sơn Tuyết, cứ vậy mà nói kế hoạch của chính mình.
Cố Sơn Tuyết nghe kế hoạch của nàng, âm thầm giúp nàng phân tích.
Nàng tạo áp lực trong ngoài với Khuyết Lâm Dương, khiến cho công ty hắn không yên ổn, gia đình hắn cũng xào xáo, nội bộ của hắn mâu thuẫn, tứ phương thọ địch.
"Hắn nghĩ mình giấu tốt lắm sao, chỉ cần giả vờ thì sẽ lộ ra chân tướng, em mới hỏi mẹ một việc, hiện tại em cũng hoài nghi hắn cố ý ngất xỉu trước nhà mình.
"
Lúc nói chyện này tâm tình Khuyết Dĩ Ngưng không quá phẫn nộ, mà rất bình tĩnh truần thuật mạch lạc.
Kẻ xấu luôn thích giả vờ làm người tốt trước mặt người khác, nhưng hắn không thể cứ mãi giả vờ làm người tốt trước mặt tất cả mọi người được.
Tuy việc Khuyết Lâm Dương làm súc sinh cũng không bằng, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thấy kinh ngạc gì, nàng từng đoán sai kẻ xấu, vì quyền lợi mưu tài hại mệnh thì tính là gì, loại ác nhân này cũng không coi mạng người khác ra gì.
Cố Sơn Tuyết trầm ngâm: "nếu hỏi rõ một chút, có thể tra ra được.
"
Cũng 30 năm rồi, nếu có chút tin tức, vẫn có thể tra ra được chuyện xưa.
"Nhưng ý nghĩa cũng không nhiều.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cũng muốn tra, muốn biết trước khi Khuyết Lâm Dương vào Khuyết gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà biết được tình cách của hắn hiện tại, nếu tra được những thứ khác nữa thì cũng chỉ như nàng đã nói, cũng không có ý nghĩa gì nhiều, nếu tra mà không được gì thì sẽ mất thời gian và sức lực, mà nếu tra được không có cái gì dùng được thì cái có được cũng không bù nổi cái đã mất.
"Bỏ đi, nên quan tâm chuyện trước mắt, mặc kệ quá khứ của hắn, em đang muốn tách hắn ra khỏi Khuyết thị, mà hơi khó.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nói tách không phải là đá Khuyết Lâm Dương ra khỏi Khuyết thị, cái này cũng đơn giản, có quan hệ con nuôi, cách chức hắn trong công ty, cắt đứt mọi liên hệ và công bố rõ ràng, mặc dù trên tay Khuyết Lâm Dương có cổ phần Khuyết thị, nhưng con số không nhiều, ảnh hưởng không quá lớn.
Nàng nói tách chính là những việc mấy năm nay Khuyết Lâm Dương mượn danh Khuyết thị đi làm việc riêng, nếu hắn muốn cắn ngược lại, thì mình cũng không được lợi gì mà còn bị bôi đen có thể làm sụp đổ Khuyết thị.
Nếu muốn bảo toàn cả Khuyết thị hoàn toàn thì là chuyện không thể nào.
"Chị sẽ giúp em.
"
Cố Sơn Tuyết nhỏ giọng nói, vuốt mi tâm đang nhăn của Khuyết Dĩ Ngưng.
"Bên phía chị vẫn ổn chứ?"
"Ừ, vẫn tốt.
"
Khuyết Dĩ Ngưng bên này có việc thì Cố Sơn Tuyết bên kia cũng không thuận buồm xuôi gió gì nhiều, nhưng cũng may tình thế vẫn nằm trong sự khống chế của cô, cô vẫn dựa theo từng bước kế hoạch của mình tiến tiếp.
"Thuận lợi là tốt rồi, có chuyện cần giúp, nhất định phải nói cho em biết, không vui cũng phải nói