"Ngưng Ngưng trước đó đã rèn luyện rất lâu rồi, nếu không phải tôi tán thành năng lực của con bé, thì tôi sẽ không bốc đồng như vậy, anh cứ yên tâm đi."
Khuyết Hán Nghĩa ngồi ghế chính, đối mặt với câu hỏi như vậy, biểu tình trầm tĩnh.
"Cái này ai nói mà chả được, chú tán thành thì sao chứ? tôi nói một câu công bằng, trước không nói năng lực của Khuyết Lâm Dương có bao nhiêu ưu tú, chỉ với Khuyết Lâm Dương làm ở Khuyết thị chúng ta nhiều năm như vậy, so với Ngưng Ngưng thì còn hiểu về Khuyết thị nhiều hơn, đây không phải là việc nhỏ của chú, đây là chuyện lớn của mọi người, chú không nên làm bậy bạ như vậy."
Khuyết Hồng Đức từ trên ghế đứng dậy nói, hắn so với Khuyết Hán Nghĩa còn lớn hơn ông một tuổi, chỉ nói một câu thôi mà khuyến hắn xém chút thở không nổi.
Hắn nói vậy thực sự thì không sai, nhìn bề ngoài thì đúng là như vậy, người con lớn làm việc ở công ty nhiều năm thì sẽ là người thừa kế vững vàng nhất, mang đến cho công ty không ít thành công, nhìn không có gì để chỉ trích, còn con gái út có tiếng không học vấn không nghề nghiệp, còng mang tiếng xấu theo trai nhiều năm không được gì, đám cổ đông này nhất định sẽ không cho Khuyết Hán Nghĩa tùy hứng như vậy.
Nhưng hắn không biết, lời công đạo này đâm vào tim Khuyết Hán Nghĩa rồi.
Ông nghĩ đến mình cho Khuyết Lâm Dương vào công ty nhiều năm qua, tận tâm tận lực chỉ dạy hắn công việc, để hắn được nhiều lợi lộc, sau đó hắn cắn ngược lại khiến cho cả nhà bọn họ phải chết hết, ông lạnh cả tâm.
"Mọi đều là người nhà và những người hợp tác với tôi lâu năm, ở đây tôi cũng nói luôn, tôi đã quyết định rồi, thực lực của Ngưng Ngưng thì chờ nàng nhận chức xong thì sẽ thấy, hiện tại ngồi đây kết luận trước không có ý nghĩa gì, nếu Ngưng Ngưng làm việc tất trắc hay chuộc lợi cá nhân, thì sẽ do tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Khuyết Hán Nghĩa vừa dứt lời, những lời nghị luận cũng ngừng lại, mọi người nhìn nhau, có không ít người nhìn sắc mặt Khuyết Lâm Dương.
Khuyết Hán Nghĩa nói những lời này thì đã chắc chắn để Khuyết Dĩ Ngưng ngồi nghế kế nhiệm chưởng môn nhân rồi, cú vậy thì cái vị mọi người cho rằng sẽ yên ổn kế vị kia coi như không còn gì rồi?
"Em dĩ nhiên tin tưởng quyết định của anh trai, sự tiến bộ của Ngưng Ngưng em cũng đã thấy rõ, em rất yên tâm, Ngưng Ngưng của chúng ta sớm muộn cũng sẽ nâng được đại kỳ."
Mở miệng nói em dâu nhị đệ Khuyết Hán Nghĩa, cũng chính là nhị thảm của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng cười híp mắt nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, vẻ mặt tràn đầy sự cổ vũ.
Khuyết thị nhiều năm lớn mạnh như vậy đều nhờ công lao các cổ động ngồi đây, nhưng ra ý kiến nhiều nhất vẫn là Khuyết Hán Nghĩa, ông có nhiều năm kinh nghiệm tựa như thiên lôi sai đâu đánh đó, nhị thẩm Khuyết gia cũng là một trong số đó, tuy nàng có chút lo lắng thực lực của Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng dưới cái nhìn của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng là con ruột của anh trai, quyền thừa kế Khuyết thị là điều bình thường, Khuyết Lâm Dương dù sao cũng là con nuôi, một giọt máu đào hơn ao nước lã, ai mà không muốn con ruột của mình được hưởng những thứ của mình mang lại.
Nhị thẩm Khuyết gia bày tỏ thái độ xong, thì chỉ có hai người theo tán thành.
"Cái này...!tôi cũng cảm thấy không ổn, dù sao Ngưng Ngưng ít kinh nghiệm, hay là để hạng mục nhỏ cho nàng rèn luyện trước đí, với lại lão đại à, tôi nói với anh thật lòng đó, cho dù là ruột thịt hay không thì cũng đã mang họ Khuyết của gia tộc chúng ta rồi, thì đó là người của Khuyết gia, anh không thể bên trọng bên khinh được, để người mới vào, còn người cũ thì mặc kệ, thật là thất vọng."
Tứ thúc Khuyết gia lắc đầu thở dài, có chút đồng tình với Khuyết Lâm Dương ngồi bên kia.
Lời này lại đâm thêm một dao vào lòng Khuyết Hán Nghĩa, ông suýt tắt thở mà đi.
Trước kia ông không muốn để người Khuyết gia coi thường thân phận con nuôi của Khuyết Lâm Dương, mặc kệ trưởng bối phản đối, đề tên Khuyết Lâm Dương vào gia phả, hiện tại nghĩ lại hận không thể tự đánh chết chính mình.
"Lão tứ à, lời này của chú tôi thấy không đúng, cho dù cùng gia phả thì cũng không phải cùng gốc rõ với chúng ta, đại ca quyết định như vậy tôi lại thấy đúng, làm gì mà có chuyện bên trọng bên khinh chứ? đại ca nhà chúng ta có bạc đãi Lâm Dương đâu, tôi thấy cậu ta còn được nhiều hơn cảu Ngưng Ngưng nữa, mấy năm qua việc làm ăn của cậu ta không phải rất phát đạt sao? có lẽ không cần đến Khuyết thị chúng ta thì cũng không có gì đáng ngại cả."
Tam thúc Khuyết gia chán nản nói, hắn là cổ đông duy nhất phản đối Khuyết Lâm Dương, thành kiến mấy năm qua chỉ tăng không giảm.
Tính cách của hắn là người lạc hậu, tác phong cổ hủ ngoan cố, có tính kỵ người ngoài, chỉ coi trọng huyết thống, hắn cảm thấy Khuyết Lâm Dương không phải người Khuyết gia chân chính, nên sẽ không vì Khuyết gia cái gì cả, Khuyết Lâm Dương mượn Khuyết gia mở đường làm ăn cá nhân đã khến hắn vô cùng bất mãn, chỉ cảm thấy Khuyết Lâm Dương lòng lang dạ thú, lúc nào cũng giả vờ là người hiền lành hiếu kính trưởng bối, hắn không thích cái kiểu đó của tên này.
Hiện tại thấy lão đại sửa lại quyết định, hắn là người ủng hộ nhiều nhất.,
"Tam thúc, chắc chú hiểu lầm gì cháu rồi, cháu không hai lòng.
Làm cái này là do hứng thú yêu thích mà thôi, đây chỉ là chút cảm giác yêu thích công việc mà thôi, cho nên cháu mới đi xã giao, nhưng cháu không thể nào dùng Khuyết thị làm chuyện mạo gì đâu, nên thường tự mình đi làm, cũng không ảnh hưởng đến Khuyết thị, hy vọng chú hiểu cho."
Cho dù đối mặt với hoàn cảnh gay gắt như vậy, Khuyết Lâm Dương vẫn bình tĩnh không nôn nóng, vẻ mặt hắn thành khẩn, khiến người ta không thấy sơ hở mà tin tưởng hắn.
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng trợn trắng mắt sắp lên tới trời, Khuyết Lâm Dương giả vờ rất giỏi, nhiều năm qua xây dựng hình tượng người chồng chung thủy, còn đem cả Hầu Man Ny ra làm cái cớ.
Hắn mở công ty quần áo, là muốn để vợ được thiết kế quần áo, kinh doanh thị trường bán trang sức ngọc trai là do quá thích ngọc trai, giao thiệp với ngành giải trí là vì vợ thích xem phim truyền hình....!đẩy hình tượng tốt đẹp đến không còn gì để chê, đồng thời dùng luôn hình tượng quảng cáo kinh doanh.
Bề ngoài Khuyết Lâm Dương đúng là rất được, năm nay hắn gần 40, nhưng mà bảo dưỡng tốt nên nhìn như chỉ 34 thôi, rất biết giả vờ, vài năm trước hắn dựa vào cái danh sủng vợ tiếng tốt không ngừng kéo không ít người đến mua sản phẩm của hắn.
Những hình tượng đẹp như vậy mà bị vạch trần thì sẽ rất hay a, nghĩ vậy tiếu ý trong mắt Khuyết Dĩ Ngưng càng nhiều.
Khuyết Lâm Dương dười mắt khỏi người tam thúc, nhìn các cổ đông đang ngồi, cuối cùng nhìn Khuyết Hán Nghĩa.
"Con có thể hiểu tâm tình của ba, giao công ty cho Ngưng Ngưng cũng là nên thôi, chỉ là Ngưng Ngưng hiện tại còn quá trẻ, nhưng mà con có thể giúp đỡ.
Hạng mục này Ngưng Ngưng làm cũng được, con sẽ hỗ trợ Ngưng Ngưng, ở bên cạnh giúp một tay, chờ Ngưng Ngưng có năng lực tự quản công ty, con cũng xong việc thối lui."
Khuyết Lâm Dương cười sảng, vẻ mặt không thấy được chút nào là không tình nguyện, cũng không thể soi mói được gì.
Khuyết Hán Nghĩa cố gắng bình tình mới không chửi ầm lên.
Nếu như không vì việc này thì chắc cả đời ông cũng sẽ không hoài nghi người con nuôi này, rất biết nói chuyện rất biết giả vờ a.
Nhưng ông cũng không muốn Khuyết Lâm Dương nhúng tay vào chuyện này, sợ Khuyết Lâm Dương làm chuyện mờ ám bên trong, ông nhìn sắc mặt cổ đông bên dưới lắc đầu nói: "không cần, việc này ba sẽ đích thân coi, con đi làm những việc khác đi."
Sắc mặt Khuyết Hán Nghĩa ôn hòa, ông nhìn Khuyết Lâm Dương cười nói: "Lâm Dương, ba nghe nói gần đây công ty của con cũng không được ổn định cho lắm, trước hết cũng không cần lo chuyện bên này của ba, ba vẫn chưa già đến lẩm cẩm đâu, vẫn có thế kéo được một thời gian nữa, con cứ xử lý việc cá nhân bên kia trước đi rồi hãy quay lại."
Đều là hồ ly, ai mà không biết giả vờ chứ?
Khuyết Lâm Dương muốn mở miệng giải thích, thì nghe thấy tiếng Khuyết Dĩ Ngưng ho nhẹ.
Khuyết Dĩ Ngưng cố ý ngăn cản Khuyết Lâm Dương, nàng mởi lời, mọi người liền chú ý đến nàng.
"Cám ơn đại ca đã quan tâm, cũng cảm ơn các vị chú bác quan tâm ủng hộ, đối với sự lo lắng của mọi người con hiểu, con sẽ cố gắng làm cho tốt, con không dám chắc chắn là làm được hoàn mỹ, nhưng mà ba con sẽ dạy cho con.
Mọi người có lo cho con thì phải yên tâm với ba con chứ? con là con gái Khuyết gia, nên sẽ không đem việc nhà mình ra làm trò đùa, mọi người cứ yên tâm."
Khuyết Dĩ Ngưng phát biểu rất được, nàng không phải là kiểu người tiên lễ hậu binh, nhưng cục diện hiện tại nàng cũng phải giả vờ mới được, Khuyết Lâm Dương biết giả vờ, nàng cũng không thể kém hơn được, hơn nữa nàng so với Khuyết Lâm Dương có lập trường hơn, mà nàng tính toán từ ban đầu không chỉ tách Khuyết Lâm Dương ra khỏi đây, mà là tận dụng hết tất cả mới được.
"Hơn nữa đại ca có nói, anh ấy sẽ giúp con, cũng đúng lúc, trước đó ba con có nói về hạng mục này với con, mẫu kế hoạch con đã làm xong rồi, không giống như đại ca, con có ý tưởng mới, chú bác nào không ủng hộ thì có thể xem lại rồi nói."
Khuyết Dĩ Ngưng đến cũng có chuẩn bị, nàng nhanh chóng biết buổi họp nhận chức thành buổi họp thuyết trình hạng mục do mình làm, đem tài liệu phát cho các cổ đông.
Nàng ngồi trên xe lăn, thuyết trình dự án rất là khí thế đáng nể, 10 phần tự tin, những người ngồi đây đều là cáo già thương trường, cho dù không có bản lãnh thì cũng có mắt nhìn khác biệt, thấy được sản phẩm Khuyết Dĩ Ngưng làm ra đặc biệt, suy nghĩ trong lòng cũng từng chút thay đổi.
Mọi người ai cũng chỉ vì lợi ích cho riêng mình thôi, vài người trước đó không coi trọng Khuyết Dĩ Ngưng, sau khi nghe nàng nói xong cũng thay đổi thái đổ, tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, vả thấy quá mạo hiểm nhưng cũng không nói gì.
Cả phòng sắc mặt khó coi nhất chỉ có Khuyết Lâm Dương, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Khuyết Dĩ Ngưng, ý cười trên mặt nhịn không được.
Hắn không ngờ, Khuyết Dĩ Ngưng lại có thể soạn được một kế hoạch hoàn mỹ như vậy, lúc đầu hắn còn tưởng cái này là do Khuyết Hán Nghĩa đề xuất với Khuyết Dĩ Ngưng rồi nhờ người viết cho nàng, nhưng mà rất nhanh hắn liền bỏ đi suy nghĩ này của mình, dù sao trước đó Khuyết Dĩ Ngưng mở văn phòng làm game kinh doanh cũng đã rất thành công rồi.
Trong lòng hắn thầm hận, không ngờ được Khuyết Dĩ Ngưng lại trưởng thành nhanh như vậy, lúc đầu vốn chỉ là phế vật không có học vô công rỗi nghề mà thôi.
"Về di chuyển quảng cáo, tôi cũng có chút kiến nghị," Khuyết Dĩ Ngưng nhìn về phía Khuyết Lâm Dương, "đại ca."
Khuyết Lâm Dương bị gọi tên, vẻ mặt liền cười.
"Anh sẽ dốc toàn lực phối hợp đúng không? dù sao anh ở công ty cũng nhiều năm rồi, cũng tạo không ít lợi ích cho công ty của anh, lần này phải kết hợp với công ty tuyên truyền quảng cáo, anh sẽ không lấy tiền chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng cười híp mắt, trong lời nói muốn lấy lợi ích không chút gì là mơ hồ.
Trực tiếp cưỡng chế di dời Khuyết Lâm Dương, khiến cho Khuyết Lâm Dương hai bàn tay trắng trả giá thật lớn đó là ý tưởng mới bắt đầu của Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng sau khi phân tích kỹ lại, nàng không nghĩ như vậy.
Nàng nhất định phải dùng hết giá trị của Khuyết Lâm Dương rồi đá hắn ra như rác rưởi, Khuyết Lâm Dương ăn lợi lộc của Khuyết gia nhiều như vậy rồi, không ép hắn ói ra thì sao được chứ.
Mấy năm nay Khuyết Lâm Dương đã lợi dụng Khuyết thị để ôm lợi riêng của công ty mình không ít, cho dù là đấu giá hay là hợp tác làm ăn có lợi cùng những mặt khác, Khuyết Dĩ Ngưng muốn hỏi ngay trước mặt các cổ đông, chính là muốn để Khuyết Lâm Dương không thể giả ngu mà chối việc được, hơn trong lòng nàng đã sớm dự tính rồi, nhất định không cho Khuyết Lâm Dương chiếm được chỗ tốt nào.
Dưới tình huống như vậy Khuyết Lâm Dương cũng không có khả năng từ chối được, dù sao hắn mới nói xong các cổ đông vẫn còn nhớ, hắn chỉ có thể tiếp tục giả vờ.
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều hài lòng.
Đương nhiên, vẫn có người không vui.
"Không biết vì sao đại ca lại bất công như vậy, nhường một bước thì cũng không nên để con gái nhỏ lên làm việc quan trọng như vậy, Lâm Dương cũng làm rất tốt mà, cần gì phải làm lại nữa."
Khuyết tứ thúc trề môi nói khẽ, đi lướt qua người Khuyết Dĩ Ngưng cũng không hề giấu đi thái độ mình không ưa thích kia.
"Thì ra tứ thúc với và đại ca quan hệ tốt như vậy, không biết còn tưởng là con trai ruột của tứ thúc chứ, xem ra quay về phải nói với tứ thẩm một chút, để thím kiểm tra coi tứ thúc có con riêng bên ngoài không."
Khuyết Dĩ Ngưng quen miệng không nhường ai, dù nói mấy lời này thì mặt vẫn cười, nếu không phải miệng nói nội dung trong sạch thì nhìn biểu tình còn tưởng nàng đang khen người.
Khuyết tứ thúc dừng bước tức giận nói: "nha đầu kia, cô đừng có mà ngang ngược, không biết lớn nhỏ, sao dám nói chuyện với trưởng bối như vậy? đừng tưởng lão đại cho cô chỗ dựa thì coi ai không ra gì!"
"Tứ thúc, chúng ta đối nhân xử thế thì phải nói đạo lý, là chú xoi mói cháu trước, thì cũng nên để cháu nói đùa hai câu chứ, tứ thúc làm như thật thế này, không lẽ cháu nói đùa mà thành thật hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng giả vờ kinh ngạc, nàng vẫn còn trong phòng họp, Khuyết Lâm Dương vẫn còn ngồi yên chưa nhúc nhích.
"Đủ rồi lão tứ, so đo với vãn bối làm gì, nếu chú có ý kiến thì anh sẽ từ từ nói với chú."
Khuyết Hán Nghĩa đi tới, khoác vai người huynh đệ máu mủ của mình kéo hắn ra ngoài.
Mọi người ra khỏi phòng họp hết, chỉ còn lại Khuyết Lâm Dương và Khuyết Dĩ Ngưng đối mặt.
Mặt Khuyết Lâm Dương đã không còn ý cười, khuôn mặt nhìn âm trầm, hắn vỗ tay một cái, cổ động.
"Thật không ngờ, muội muội luôn chăm sóc cho đến trưởng thành lại có tiền đồ như vậy, đúng là khiến cho anh trai đây thật bất ngờ."
Kỳ thực Khuyết Lâm Dương không biết mình đi sai bước nào, khiến cho cục diện biến thành như hôm nay.
Rõ ràng kế hoạch để theo như hắn sắp đặt, nhưng lại không ngừng lệch khỏi quỹ đạo.
Mấy ngày trước hắn phát hiện thái độ Khuyết Hán Nghĩa đối với hắn lạnh nhạt, nhưng khi đó Khuyết Hán Nghĩa đang xử lý vốn lưu động bị mất của công