Cuộc chiến dư luận thắng lợi kết quả chính là bên dưới weibo Ngân Hà Canh Gác, ngoại trừ kêu gọi bên ngoài, kêu gọi tối ưu hóa, kêu gọi các tay chơi anh hùng ở ngoài ra, còn xuất hiện một nhóm kêu gọi đăng hình chụp của sếp trên weibo.
[ I swear ]: tỷ tỷ xinh đẹp hôm nay kinh doanh không! tôi muốn xem hình đẹp của lão bà hu hu hu, hình tạp chí hình tin tức tôi liếm hết rồi! Ps: với quan tâm cái chân lão bà của tôi sao rồi! (Ed: tên hay á, tui thề :))))
[ Vật Ngôn ]: lầu trên giành lão bà với tôi à???
[ Bút Hạ Siêu Nhân ]: tôi không như vậy nha, tỷ tỷ xinh đẹp xứng đáng có nhiều lão bà nhé, tôi không cần mời mà tự trở thành một số đó nha!
[ Trương Trương ]: tôi cũng muốn xem dung nhan thịnh thế mỹ nhan của sếp a! Afra là nhân vật tôi thích nhất, tỷ tỷ tôi còn thích hơn!
[ Vi Nồng ]: mấy người vào trang chủ mà xem, chờ sếp chính thức có trang riêng, tôi sẽ lót dép ngồi hóng á!
Cố Sơn Tuyết lạnh mặt nhìn màn hình, tìm hiểu một chút liền tạo cái nick đăng nhập weibo bình luận.
[ Yêu thương hoa hồng nhỏ ]: Ngưng Ngưng đã có người yêu rồi, nàng có lão bà rồi!
[ Pikachu ]: Ha ha ha ha người chị em à, chúng tôi biết mà, lão bà của bạn cũng là của chúng ta!
Cố Sơn Tuyết xém chút ném luôn con chuột, hít sâu một hơi, tự nhủ với chính mình mấy người này chỉ đang nói đùa thôi, trong lúc nàng định đăng xuất thì weibo có thông báo mới.
Vì có quá nhiều người hỏi hỉnh chụp, weibo chính chính thức đành lên tiếng nói sếp không có weibo cá nhân, đồng thời mong mọi người chơi game vui vẻ và đón chờ các tin tức mới.
Đó chỉ là hai tấm hình bị cắt xén, khó mà nhịn ra được là của ai, nhưng có thể xách định là hai cô gái.
Cố Sơn Tuyết cũng không nhìn ra, mở bình luận xem, ai cũng đoán, trong đó có bình luận, trong đó bình luận hot nói đến Afra và Hilary
[ Kim Trí Tú TENSOO ]: doán mà con gái ruột là Afra, không đúng, hiện tại cũng không còn là con gái ruột nữa rồi, từ lúc phát hiện Afra là nguyên hình của sếp thịnh thế mỹ nhan, thì Afra cũng chỉ là vật biểu tượng thôi, hèn gì lại dùng nó là logo chính thức!
[ Trừu bất đáo tạp ]: nếu là hai đứa con gái, đoán đại cp, nhưng mà tôi thấy tò mò là nguyên hình của Afra là sếp, vậy thì có phải sếp cũng biết rồi không, sếp là người theo dõi tiến độ trời chơi, cũng là người sáng lập trò chơi, nàng còn âm thầm thêm trứng màu cho đểu thấy được cp, vậy tôi cũng đoán thử có khi nào Hilary cũng có nguyên hình giống như Afra không?
[ Cố thủ nhất ]: người chị em lầu trên đoán đại! phát hiện có hoa! đúng vậy, Nguyệt tiểu thư có khi nào cũng có nguyên hình không? nếu như có.....!wow~
Cố Sơn Tuyết thấy những bình luận hot này xong thì tâm tình thoải mái một chút.
Cho dù mấy người này có gọi Ngưng Ngưng là lão bà của bọn họ thế nào đi nữa thì phía chính chủ cũng đã đóng dấu rồi, không phải của bọn họ.
Cố Sơn Tuyết đăng xuất, tâm tình thoải mái bắt đầu xử lý công việc.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết tâm tình Cố Sơn Tuyết dao động, mấy hôm nay đấu đá khiến nàng bị cuốn vào trạng thái làm việc cao độ, sau khi ngủ đủ thì nàng lại tiếp tục tạp vật lý trị liệu.
Hiện tại nàng có thể đi đường mà không cần vịn lan can, đáng tiếc là kiên trì không được lâu, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Nàng chụp một tấm hình đầy mồ hôi gửi cho Cố Sơn Tuyết, vào phòng tắm tắm, sau đó ra cửa đến Khuyết thị làm việc.
Hạng bên kia nàng vẫn không quên theo dõi, trong mấy ngày bận rộn này nàng dùng một số tiền lớn mời đến đại sư phụ sáng tạo món ăn thay đổi hương vị nhiều lần, Khuyết Dĩ Ngưng nếm qua sau đó gật đầu, chọn một món trong đó đưa cho bộ phận nghiên cứu, để bọn họ nghiên cứu cải tiến món ăn này.
Khi nàng từ bộ phận nghiên cứu quay về phòng làm việc, thì phát hiện Khuyết Lâm Dương đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi.
"Đại ca, sao anh lại ở đây?"
Biểu tình Khuyết Dĩ Ngưng có vài phần kinh ngạc, đây không phải là giả bộ, Khuyết Lâm Dương mới bị nàng vả mặt, nhưng nhanh như vậy đã chạy đến nhà rồi?
"Giám đốc mới đến, tôi đang định gọi điện cho ngài đây."
Tiểu trợ lý mang cà phê vào nói, Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nhìn Khuyết Lâm Dương làm tư thế mời.
"Nhìn khí sắc đại ca có vẻ không tốt, hôm qua ngủ không ngon giấc sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Khuyết Lâm Dương ngồi trong phòng làm việc, mỉm cười nói.
Khuyết Lâm Dương vẫn giữ bộ dạng nho nhã, bất quầng thâm trên mặt khiến cho hắn so với bộ dạng hang hái ngày xưa càng thêm già yếu.
"Vẫn tốt, chỉ là làm hạng mục phối hợp quảng cáo này hơi phiền một chút, nhưng mà cũng là vì nhà mình, chút cực khổ này có thấm gì?"
Khuyết Lâm Dương cười cười, bề ngoài nhìn không có gì dị dạng.
"Đại ca à, anh cũng không còn trẻ nữa, ít cực khổ vẫn tốt hơn, tránh cho thân thể ăn không tiêu, những việc cực khổ này nên gioa cho người trẻ tuổi là được rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng vẫn cười quan tâm như cũ, hàm nghĩa ám chỉ cũng không ít.
Khuyết Lâm Dương cũng không tính là già hẳn, chỉ dù ở tuổi trung niên, nhưng so với Khuyết Dĩ Ngưng đôi mươi thì đúng là không còn trẻ gì nữa.
Không ai thích bị nói là người già cả, nhất là loại người dã tâm bừng bừng như Khuyết Lâm Dương.
Nụ cười trên khuôn mặt dối trá của hắn nhạt đi một ít, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nhếch mép một cái.
"Người trẻ sao, hơn phân nửa là không dựa vào được, thiếu kiên nhẫn, trong giới này đánh được vài ba cái thì đắc ý vênh váo, không biết nước sâu hay nước cạn thế nào, thì đã cho mình là rồng rồi," Khuyết Lâm Dương cười mỉa một tiếng, dừng lại một chút, tựa như đang nói đùa lại mở miệng tiếp, "thật ra á, chỉ là vương bát mà thôi."
"Vậy đại ca lăn lộn hơn 20 năm rồi, anh cảm thấy mình là rồng hay là vương bát hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhận tư liệu trên tay hắn, nhướng mày hỏi hắn.
Không chờ Khuyết Lâm Dương nói, nàng liền nhỏ nhẹ nói tiếp: "em thấy không phải vương bát cũng không phải rồng, mà là cá muốn vượt long môn, nhưng tiếc là, tu hành không tới, cùng lắm là biến thành rắn nước có bề ngoài giống rồng, làm sao cũng không mọc được sừng."
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Khuyết Lâm Dương, như muốn xuyên qua vỏ bọc bên ngoài nhìn thấu hắn.
Không khí đột nhiên căng thẳng, ý tứ mục đích đều là nhắm chính diện.
"Em gái nhỏ chắc chắn như vậy là hơi sớm rồi."
Khuyết Lâm Dương nói, khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Vậy cũng chưa chắc, bản thân em á, nói cái gì cũng đều rất chính xác."
Khuyết Dĩ Ngưng mở tư liệu, lật qua loa vài tờ xem nội dung.
Kế hoạch hợp tác này là do nàng đã nói trước đó trong cuộc họp cổ đông kêu Khuyết Lâm Dương phối hợp làm quảng cáo, Khuyết Lâm Dương đúng là có soạn ra, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng muốn cũng không phải là thứ này.
"Có chỗ nào không vừa ý sao, tư liệu này anh có đưa trước cho vài vị thúc bá xem qua rồi, bọn họ cảm thấy rất tốt, vì phối hợp quảng cáo cho hạng mục mới lần này, anh cũng không có giấu giếm gì a."
Khuyết Lâm Dương đúng là không giấu giếm cái gì, bộ dạng rất chi là phối hợp, người không biết còn nói một câu cực khổ cho hắn, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng xem đống giấy này chỉ thấy hoang đường nực cười.
Khuyết Lâm Dương vẫn cố gắng khóa chặt bản thân với Khuyết thị chung với nhau, phối hợp quảng cáo không có lợi gì cho hắn hút, nhưng ngược lại thì biết tìm cách khóa sâu vào trong, ban đầu Khuyết Dĩ Ngưng đánh cũng không phải chủ ý như vậy, trong buổi họp cổ đông nói như vậy thật ra là có dụng ý khác.
Nàng nhất định phải lấy hết mọi thứ trong tay Khuyết Lâm Dương, sao có thể để đồ của mình dính đến quan hệ danh nghĩa của hắn được, nàng muốn có là thật đánh thật.
"Mấy thứ này em thấy không được, nếu đại ca nói không giấu giếm, vậy thì anh cũng biết là khởi động hạng mục thì cần có nhà máy sản xuất, nghe nói gần đây anh đang nhắm đến vài nhà máy mở rộng dây chuyền sản xuất cho công ty của anh, hay là nhường cho em thế nào?"
Khuyết Dĩ Ngưng cười nói, trong lòng cười lạnh.
Còn muốn mở rộng tuyến sản xuất, sớm muộn ngươi cũng phải đóng cửa thôi.
"Em đang nói đùa à? chuyện làm ăn, làm gì có chuyện nhường hay không chứ? em gái à, em làm vậy là không nên đâu."
Nụ cười giả tạo trên mặt Khuyết Lâm Dương biến mất, mặt không biểu tình nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
"Việc kinh doanh cũng không có gì là phải nhường hay không? đại ca à, anh nói câu này không thấy chột dạ hả? anh lấy đi sự cạnh tranh của công ty đem về cho công ty của mình, công ty chúng là làm đệm lót không ít a? hơn nữa không chỉ có đất đai đâu, nếu anh muốn em thanh toán từng việc từng việc như vậy, vậy thì cũng khó coi lắm đó, dù sao em cũng không ngại liệt kê cho cho thúc bá xem, xem xong để coi bọn họ cần kế hoạch quảng cáo của anh, hay là cần nhà máy mà em nói ?"
Khuyết Lâm Dương vô sỉ đúng là quá vô sỉ, nhưng mà hắn không vô sỉ như vậy thì hắn cũng sẽ không đi đến hôm nay.
Khuyết Lâm Dương còn dùng kế hoạch này cho các cổ đông xem trước để uy hiếp nàng, đúng là nực cười.
Sắc mặt Khuyết Lâm Dương càng thêm xấu xí, hắn không ngờ Khuyết Dĩ Ngưng lại biết được nhiều chuyện như vậy, đến cả nợ cũ cũng lật lên.
Hắn không cam lòng, đây là toàn bộ những thứ hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm mới có được, không biết vì sao chỉ nháy mắt mọi tình huống đều bất lợi với hắn.
Kỳ thực hắn cũng biết rõ, cổ phần công ty chưa đến tay, cha nuôi chuyển qua giúp đỡ con gái ruột, thực quyền giảm mạnh, so với thế lực Khuyết gia để Khuyết Dĩ Ngưng dựa cũng không có gì lớn, quan trọng chính là Khuyết Dĩ Ngưng đã thay đổi trở nên thông minh hơn.
Khuyết Lâm Dương không nghĩ ra được, vì sao hắn nuôi một em gái phế vật, lại đột nhiên biến thành bộ dạng như hôm nay từng bức khí thế ép người.
Nếu như nàng vẫn đần độn như trước kia, cho dù có được Khuyết Hán Nghĩa chống lưng thì nàng cũng chỉ là kẻ bất tài không đỡ được, nhưng ngược lại hiện tại cũng đã đỡ lên rồi.
Kè thù đột nhiên trở nên mạnh, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng có tính uy hiếp ngầm, nháy mắt Khuyết Lâm Dương có quyết định của hắn.
"Ngưng Ngưng, anh trai khuyên em một câu, đối nhân xử thế thì nên biết giả vờ, ở chỗ ăn tươi nuốt sống này, muốn cướp đồ người khác, thì phải có bản lãnh mới được."
Khuyết Lâm Dương tỏ thái độ cự tuyệt, không chút do dự ra khỏi phòng làm việc.
Khi cửa đóng lại trong nháy mắt, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn mặt hắn, đột nhiên cảm nhận đến gì đó.
Nàng liền cầm di động, gọi cho Cố Sơn Tuyết.
"Sơn Tuyết, coi chừng giúp em gần đây có phải Khuyết Lâm Dương đang mua bán cổ phần của Khuyết thị không."
"Phải, hắn khó chơi hơn em nghĩ."
Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy, gọi cho Khuyết Hán Nghĩa, báo trước cho ông chuẩn bị phòng hờ.
Trong suy đoán của Khuyết Dĩ Ngưng thì Khuyết thị là miếng bánh mà Khuyết Lâm Dương đã thèm thuồng từ lâu, nói gì cũng đâu dễ buông ra được, ít nhất cũng phải đá được nàng và cướp lại Khuyết thị, trong khoảng thời gian này còn đang cùng hắn giao thiệp, nàng có thể dùng hết khả năng để giữ lại, nhưng không ngờ đến chút lợi Khuyết Lâm Dương cũng không muốn nhổ ra, nhanh nư vậy đã muốn bỏ đi.
Gã đàn ông này lòng dạ quá độc ác, quyết đoán rất ghê gớm, người bình thường vì nhiều năm mưu tính che mất sẽ khó mà thoát thân được, nhưng Khuyết Lâm Dương đã sớm phân rõ thế cục.
Nếu Khuyết Lâm Dương thực sự bán tháo cổ phần của Khuyết thị, nói vậy hắn sẽ đổi cách để đoạt được Khuyết thị.
Dù sao với tính cách của hắn, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ hắn không dễ mà đi như vậy, sau đó muốn cùng Khuyết thị bình an vô sự? cho dù Khuyết Lâm Dương có nghĩ như vậy, thì nàng cũng không để Khuyết Lâm Dương sống yên thân.
Khuyết Dĩ Ngưng tính không sai, Khuyết Lâm Dương đúng là đang tính kế rời khỏi Khuyết thị.
Hắn ở Khuyết thị mấy chục năm, lợi lộc có được không ít, hắn muốn lấy được Khuyết thị không sai, nhưng lại không muốn trả giá quá nhiều, cổ phần công ty hắn hữu hạn, những cô đông lôi kéo được cũng không đủ để hắn áp đảo trong đại hội cổ đông.
Phần lớn cổ phần đều nằm trong tay người nhà họ Khuyết, Khuyết Lâm Dương không chắc bọn họ sẽ không quay đầu phản bội.
Hiện tại hắn đã khẳng định Khuyết Dĩ Ngưng là người có năng lực, cho dù là tác phong của nàng hay là sự chuyên nghiệp của bản thân, điều này khiến Khuyết Lâm Dương không thể nào không đánh giá lại nàng, hơn nữa đối với việc không có phần thắng này hắn không muốn tốn công nữa, không bằng cắt đứt luôn cho rồi.
Nhưng mà trước khi xong, hắn còn phải chuẩn bị thêm vài thứ.
Trong lòng làm việc, Khuyết Hán Nghĩa không dám tin nổi.
"Con nói hắn sẽ bỏ qua như vậy sao? sao có thể, nếu hắn đã giả bộ nhiều năm như vậy rồi thì sao có thể cụp đuôi an phận được, còn chưa chặt đứt đuôi của hắn mà!"
Khuyết Hán Nghĩa chắc chắn 100% là không tin, tên Lâm Dương kia đã làm ra như vậy rồi, không nuốt sạch gia sản của bọn thì sao mà bỏ qua được.
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu nói: "ba, ba hiểu lầm rồi, không phải con nói hắn muốn buông tha, mà có thể là hắn muốn trở mặt luôn."
Trong quỹ tích thế giới cũ, nguyên chủ không có năng lực đấu với Khuyết Lâm Dương như nàng, cho nên Khuyết Lâm Dương im lặng là có thể thu hết mọi thứ vào trong túi, nhưng hiện tại kế hoạch của hắn đã bị nàng phá rối, hắn làm cái gì cũng không có gì lạ.
"Hắn muốn trở mặt với chúng ta? hắn dựa vào cái gì? hắn lấy mặt mũi gì chứ? ăn của nhà chúng ta, uống của nhà chúng ta, được chúng ta nuôi đến lớn, hắn nhất quyết trở mặt như vậy sao? có đóng đinh nhổ nước bọt hắn cũng không đủ."
Khuyết Hán Nghĩa cảm thấy nếu Lâm Dương muốn phá bọn họ thì chỉ là chuyện đứng không vững, nói thể nào thì nhà ông cũng có ân với Lâm Dương, cho hắn mọi thứ.
"Nếu hắn có thể trở mặt, thì cút khỏi nhà chúng ta, cũng là chuyện tốt, vậy thì đối phó cũng dễ dàng hơn."
Khuyết Hán Nghĩa nghĩ lại, cảm thấy không được, nếu tên súc sinh Lâm Dương kia muốn làm như vậy thật, ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn, xóa tên hắn trong gia phả, cắt đứt mọi công việc làm ăn với hắn, vậy cũng khỏe, sau đó tiếp tục làm kẻ thù.
"Dựa theo tính cách của hắn, hắn sẽ đánh trước để chiếm lợi thế, trước tiên hất chén nước bẩn lên người chúng ta, sau đó khiến chúng ta không chiếm được lợi ích gì, hắn ở trong công ty rất lâu rồi, con không biết có bao nhiêu người là của hắn?"
Khuyết gia kinh doanh chủ yếu là về ăn uống, quản lý nhân viên đủ mọi cấp bậc, không chỉ mỗi Lư Tô, mà còn có chuỗi thương hiệu của Khuyết thị, Khuyết Dĩ Ngưng không biết Khuyết Lâm Dương cài bao nhiêu người ở trong, còn có đối tác thương hiệu, nếu Khuyết Lâm Dương thực sự nảy sinh độc ác muốn phá nát Khuyết thị, vậy thì những kẻ đó sẽ đi ăn máng khác, đối tác không có hàng cung ứng, Khuyết thị bị tổn hại khó mà lường trước được.
"Sao hắn dám.....!sao hắn dám làm!"
Khuyết Hán Nghĩa cũng nghĩ đến việc này, sắc mặt đột biến.
"Chúng ta đối xử với hắn không tệ, hắn sao lại có thể.....!không đúng, đều do ba a, trước kia không nên đưa hắn vào nhà."
Khuyết Hán Nghĩa ngồi thụp xuống ghế, hô hấp dồn dập, thở không ra hơi, Khuyết Dĩ Ngưng vội đến vỗ lưng nhuận khí cho ông, để ông bình tĩnh trước.
Sắc mặt Khuyết Hán Nghĩa xám xịt, dường như cũng thấy sẽ có ngày như vậy.
Đến cả hại chết con gái ông, hại cả nhà ông, Lâm Dương còn làm được thì nói gì đến việc phá đổ Khuyết thị mà không làm được chứ.
Ông không biết vì sao trên đời lại có người độc ác như vậy, rõ ràng bọn họ có ân với hắn, nhưng sao lại như bọn họ đang nợ hắn, tựa như có huyết hải thâm thù với hắn.
"Ba hoài nghi không phải ba cứu hắn, mà là hại cả nhà hắn."
Khuyết Hán Nghĩa ho khan vài tiếng, tức giận vỗ tay vịn mấy lần.
Ông không hiểu nổi sao lại có thứ rắn độc như vậy.
Ông hận không thể để xe cán chết hắn trên đường cho rồi, để nợ máu phải trả bằng máu.
"Ba, không sao đâu, có con đây.
Ba đừng để mình tức giận, bả phải thật khỏe mạnh, sống cho hắn thấy, xem hắn cuối cùng chết thảm như thế nào."
Khuyết Dĩ Ngưng rót cho Khuyết Hán Nghĩa một ly nước, để ông hạ bớt cơn giận.
Nếu nói thương gân động cốt thì Khuyết thị không thể nào tránh được, Khuyết Dĩ Ngưng sau đó sẽ gầy dựng nó lớn mạnh lại lần nữa, cho dù thế nào, Khuyết Lâm Dương cũng phải trả giá lớn.
Nàng nhất định sẽ khiến cho hắn hai bàn tay trắng, chết không yên lành!
Trên lưng Khuyết Lâm Dương không chỉ mang cái mưu tài hại mệnh đơn giản, còn vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn, người như vậy chết bao nhiêu lần cũng không đủ.
Khuyết Hán Nghĩa nhìn Khuyết Dĩ Ngưng trong lòng cũng bình tĩnh một chút, nhưng nghĩ đến thì càng khó chịu hơn.
Ông nghĩ mọi việc hiện tại thay đổi thành như thế nào liền tức giận.
Hận Khuyết Lâm Dương, cũng hận chính mình.
Nếu không phải ông trước kia quen biết người không rõ ràng, thì cũng sẽ không đến nước như vậy.
"Tiểu Ngưng à, con nói xem, Ngưng Ngưng nó có trách ba không? trách ba chưa từng quản nó, ba đây ngày đêm