Âm thanh giày cao gót đã đi xa, Phương Túc Thâm vẫn chinh lăng tại chỗ.
Hắn tiêu hóa lời Khuyết Dĩ Ngưng nói, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Hắn đúng là thích Cố Sơn Tuyết không sai, hắn rất là tán thưởng cô.
Cho dù là ngoại hình hay năng lực, thậm chí là tính cách hay những mặt khác, hắn đều thích, cho nên hắn quyết tâm muốn theo đuổi cô, nhưng mà mỹ nhân không dễ đụng, từ chối hắn ngoài ngàn dặm.
Hắn nghĩ thì ra là vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy, Cố Sơn Tuyết không có tiết lộ chuyện yêu đương với hắn, nên có khi nào Cố Sơn Tuyết cũng không biết thì sao?
Hắn tìm Cố Sơn Tuyết đang đứng nói chuyện trong đám người, hắn không vội đến trước, mà chờ một chút, điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Khi những người nói chuyện rời đi, Phương Túc Thâm cười cười đi tới, giả vờ lơ đãng chọc Cố Sơn Tuyết nói: "vừa rồi nghe một chuyện rất thú vị, có người nói cô và Khuyết tiểu thư là một cặp, nghe xong tôi cũng bất ngờ, thiếu chút là tin rồi, chuyện cười này có phải rất thú vị không, thì ra mấy cô gái thân thiết với nhau thì cũng thành chuyện cho người ta đồn đãi."
Phương Túc Thâm nói lời này vẫn nhìn chằm chằm biểu tình của Cố Sơn Tuyết, trong lòng hồi hộp.
Đây là thời điểm quyết định hắn còn hy vọng hay không, nhưng nụ cười của cô lại lại chứng minh rất nhiều chuyện.
Trong lòng Phương Túc Thâm thất vọng, nhưng nét mặt vẫn duy trì phong độ, không tiếp tục đề tài này nauwx, mà chuyển hướng khác.
Hắn đứng cạnh Cố Sơn Tuyết không lâu, một lát sau liền mượn cớ rời đi.
Cố Sơn Tuyết rũ mắt nhìn ánh sáng phản chiếu dưới sàn nhà, nghĩ đến ai đồn chuyện này, đồn cũng không tệ.
Khuyết Dĩ Ngưng đứng một bên nhìn hài lòng gật đầu, tình địch này tính ra cũng có mắt nhìn.
Nàng cầm ly rượu tới bên cạnh Cố Sơn Tuyết, cùng cô xã giao.
Nâng ly cạn chén, thời gian trôi qua.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết rời đi, hai người cũng uống không ít.
Trước kia tửu lượng của Khuyết Dĩ Ngưng khá tốt, nhưng thân thể nguyên chủ không luyện qua, tửu lượng bình thường, nàng có chút choáng khi cùng Cố Sơn Tuyết ra ngoài cửa.
Nàng đã kêu tài xế của mình về trước, nàng tự nhiên ngồi lên xe Cố Sơn Tuyết, cùng Cố Sơn Tuyết về nhà.
"Ninh Ninh đâu rồi, sao không thấy nó?"
Khuyết Dĩ Ngưng đã có thói quen mỗi khi mở cửa nhà Cố Sơn Tuyết là có con mèo ra đón, nhưng hôm nay mở cửa lại không thấy Ninh Ninh.
"Trước đó vì bận ra ngoài một thời gian, nên gửi vào cửa hàng thú cưng chăm sóc dùm rồi, ngày mai đón nó về."
Bình thường Cố Sơn Tuyết cũng hay vắng nhà hai ba ngày, mà mèo cũng cần có người chăm sóc cho ăn uống đúng giờ, nếu lâu quá thì cô sẽ gửi vào cửa hàng thú cưng chăm sóc, tránh cho Ninh Ninh một mèo ở nhà cô đơn.
"Như vậy a..."
Khuyết Dĩ Ngưng trả lời, ngồi trên sofa, để túi xách của mình qua một bên.
"Chị đi dọn phòng khách cho em."
Cố Sơn Tuyết thấy dáng vẻ nàng mệt mỏi, định giúp Khuyết Dĩ Ngưng thu dọn phòng khách.
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn ngủ phòng dành cho khách, nàng cố ý kêu đau một tiếng.
"Sao vậy?"
Cố Sơn Tuyết đến gần, có chút khẩn trương hỏi.
"Chắc là hôm nay đi đứng hơi lâu, nên chân bị đau, chị xoa cho em đi."
Khuyết Dĩ Ngưng kéo tay Cố Sơn Tuyết, phồng mặt lên làm nũng.
Cố Sơn Tuyết không có từ chối, ngồi bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng, cầm cái chân bị thương của Khuyết Dĩ Ngưng để trên đùi mình, xoa bóp cho nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có nói dối để Cố Sơn Tuyết dỗ nàng, hôm nay nàng thực sự mệt, ngón tay Cố Sơn Tuyết linh hoạt đặt đúng huyệt vị mà bóp, thoải mái khiến nàng nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng.
Cố Sơn Tuyết uống rượu, vì cồn mà lý trí cũng bị thiêu đốt....!âm thanh này khiến cô càng thêm mơ hồ, tai không tử chủ đỏ lên.
Khi cái nhân được Cố Sơn Tuyết xoa bóp đến ấm lên, Cố Sơn Tuyết mới dừng tay lại hỏi: "đỡ hơn chưa?"
"Ừm...." âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng mang theo chút lưỡng lự, sau đó có vài phần tiếu ý, rồi lại dụ hoặc, "trên chỗ đó cũng khó chịu nữa, chị xoa bóp xích lên một chút đi."
Xoa bóp cái này, cánh tay thon dài liền biến mất trong lớp váy đen.
Đã nhiễm Khuyết Dĩ Ngưng, chỉ có nghiện.
Chìm trong tiếng cười của nàng, trong khuôn mặt phong tình của nàng, thuần phục nghe theo chỉ thị của nàng mà làm.
Tối nay trăng sáng, nhân gian chao đảo.
Làn váy cũng đong đưa, rồi bị ném qua một bên.
Lần này không có Ninh Ninh, nó rơi xuống sàn hẳn, dưới ánh sáng của trăng chiếu vào, chỉ loáng qua rồi biến mất.
Ấm áp, nóng hổi, hương hoa thơm ngào ngạt.
Đầu ngón tay Cố Sơn Tuyết khẽ vuốt lấy, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười.
Nụ cười khiến Khuyết Dĩ Ngưng muốn điên cuồng, nàng mở cánh hoa ra, mời người hái tiến vào thưởng thức.
Ai đó chìm đắm không còn rõ ràng được nữa, nói chung, Khuyết Dĩ Ngưng không ngủ phòng dành cho khách nữa.
Nàng lần nữa đi vào phòng ngủ mình từng nằm ngủ, lần trước nàng từ chỗ này đau lòng rời đi, lúc này đi vào tâm tình đã khác.
Không còn phải sợ hãi lo lắng, mà như là chủ nhân quay lại nhà mình vậy.
Giường của Cố Sơn Tuyết vẫn mềm mại như trong trí nhớ, thậm chí vì lần này có Cố Sơn Tuyết làm bạn, cảm giác thể nghiệm dường như cao hơn một tầng.
Cố Sơn Tuyết nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, trong mắt cô phủ một lớp sương mù, hòa toan lớp băng sương kia, hóa thành lớp sương mỏng.
Cô cuối người hái uống sương sớm, dịch thể so với rượu uống tối nay đi vào bụng nồng độ còn cao hơn, mê loạn thần trí của cô, thúc dục cô không ngừng tiếp tục tiến lên.
Nhưng mà cô vẫn còn do dư, bối rối ở bên ngoài, men say dâng lên, khiến cho thế giới trước mắt cô có chút mờ nhạt.
Cô tạm thời buông xuống đóa hoa kia, chạy về phía mỹ cảnh.
Dấu đỏ tản mát như cánh hoa rực rỡ rơi rụng, cành hồng được bảo bọc trên núi tuyết nổ rộ dưới ánh trăng, ánh trăng lay động, nó cũng lay động.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã rất say rồi, dựa vào Cố Sơn Tuyết, cùng cô nỉ non tâm tình.
"Cố Sơn Tuyết, em rất thích chị nha."
Nhỏ giọng thì thào, mang theo ba phần ngọt thấm